Dù sao thì ở đây có rất nhiều tín đồ đều nhìn thấy, nếu như hắn ta không thể gỡ hòa một phần thì e rằng tín ngưỡng ở trong lòng những kẻ cuồng tín này sẽ bị lung lay.
Thần sử hét lên một tiếng thật lớn, tốc độ cả người cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã nhảy tới trước mặt Trần Triệu Dương, hung hăng đánh một chưởng về phía anh.
“Muốn chơi trò tâm nhãn với tôi à, ông vẫn còn kém một chút”, Trần Triệu Dương đã phân tích những chuyện người này sẽ làm thông qua đôi mắt xuyên thấu, người này không phải muốn tấn công anh, mục tiêu của hắn ta là Cố Lăng Nhi ở sau lưng anh.
Trần Triệu Dương không né tránh, mà đánh ra một quyền một cách quyết liệt, buộc người này không thể không chuyển trọng tâm chiến đấu về phía mình.
“Thật là thú vị”, thần sử nghênh đón một chưởng với Trần Triệu Dương, sau đó lùi lại vài bước. Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta đã vang lên tiếng chuông báo động.
“Đưa cô ta đi đi”, thần sử nở nụ cười xấu xa, sau đó ra vẻ hào phóng mà nói.
"Cứu chúng tôi với!"
"Làm ơn, hãy cứu chúng tôi”.
"Trong nhà còn có bố mẹ già và con nhỏ, tất cả đều đang chờ tôi nuôi sống, hãy cứu tôi với".
Ngay khi thần sử vừa dứt lời, những người sẽ bị hỏa thiêu cùng với Cố Lăng Nhi bỗng nhiên nhìn thấy hy vọng, lập tức dùng sức hét lớn.
“Trần Triệu Dương, cứu bọn họ đi, bọn họ cũng rất đáng thương”, Cố Lăng Nhi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng chợt sinh ra sự đồng cảm, lập tức nói với Trần Triệu Dương.
Cô ta nghĩa chắc chắn Trần Triệu Dương sẽ ra tay.
“Câm miệng, sống chết của các người thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải cứu các người”, sắc mặt của Trần Triệu Dương lại cực kỳ xấu, quát những người đó.
Nghe được những lời này của Trần Triệu Dương, mấy người kia đều ngạc nhiên rồi sau đó niềm hi vọng ở trong mắt bọn họ đều tan tành.
"Tại sao? Rõ ràng là anh có khả năng cứu bọn họ, bọn họ rất đáng thương, tại sao anh lại máu lạnh như: vậy?", lúc này Cố Lăng Nhi nổi giận mà công kích Trần Triệu Dương bằng lời nói.
"Bọn họ có liên quan gì đến tôi không?
Tại sao tôi phải mạo hiểm lớn như vậy để cứu bọn họ?", Trần Triệu Dương hừ lạnh rồi không khách sáo mà đáp trả lại Cố Lăng Nhi.
Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt của Cố Lăng Nhi lập tức thay đổi nhưng cô ta cũng không dám nói cái gì nữa.
Mà sắc mặt của vị thần sử kia cũng không được tốt lắm, trên tay hắn ta xuất hiện thêm một chiếc bật lửa, trực tiếp châm lửa.
“Nếu cậu đã không quan tâm đến bọn họ, vậy thì lấy bọn họ làm hiến tế đi”, thần sử mỉm cười xấu xa, giơ bật lửa ở trong tay lên, thản nhiên nói.
“Thần sử, anh ta chính là Trần Triệu Dương, là mục. tiêu của chúng ta”, đúng lúc này, có thêm ba người từ phía xa đi tới, mà hơi thở của ba người này đều vô cùng mênh mông, nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ là cường giả.
"Cái gì? Cậu chính là Trần Triệu Dương? Hừ, vốn dĩ tôi đã muốn thả cậu đi, nhưng không ngờ cậu lại tự mình đến địa bàn của chúng tôi, vậy thì không thể giữ cậu được nữa", thần sử nghe vậy thì trong mắt chợt hiện lên ý cười hung ác, tàn nhẫn.