Giang Uyển Quân phát ra tiếng thét như tiếng của quỷ dữ.
Hà Mai Anh đau lòng tột độ, bà ta đỏ mắt hô lên: “Tiêm thuốc an thần cho con bé, tiêm thuốc an thần!”
Hà Mai Anh vừa hô lên là có người giữ Giang Uyển Quân lại, tiêm thuốc an thần cho cô ấy.
Trước kia chỉ cần tiêm thuốc an thần là Giang Uyển Quân sẽ lập tức trấn định lại.
Nhưng hôm nay thì khác, tiêm xong rồi mà Giang Uyển Quân còn điên cuồng hơn trước.
Đã tiêm thuốc an thần rồi mà còn không có tác dụng, những người bên cạnh cũng bắt đầu dao động, chẳng lẽ đúng như những gì Trần Triệu Dương nói, Giang Uyển Quân đã trúng tà, bị thứ gì đó nhập vào người rồi sao?
“Bác sĩ Tôn, sao lại như thế này?”
Hà Mai Anh sốt ruột hỏi.
Tôn Vĩnh An căn răng nói: “Khó nói lắm, theo lý mà nói dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm xong là phải có hiệu quả mới đúng”.
“Đừng có lấy lý thuyết ra, tôi muốn một câu trả lời chắc chắn”, Hà Mai Anh hơi nổi cáu.
“Đợi tôi nghĩ xem, đợi tôi nghĩ xem”, Tôn Vĩnh An nói.
Nhìn tình hình này, Hà Mai Anh nói: “Mọi người ra ngoài trước đi”.
Quản gia Chu lập tức mời mọi người ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài, nhìn Giang Uyển Quân nằm trên người, ai cũng cảm thấy không hiểu vì sao đã tiêm hai mũi an thần mà vẫn không có hiệu quả gì.
Chuyện này đã năm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ rồi.
Hà Mai Anh đau lòng nhìn sang, bà ta nói vài câu với đội ngũ chữa bệnh cho Giang Uyển Quân rồi ra khỏi phòng.
Hà Mai Anh và những người khác chờ ngoài phòng, nhưng tiếng thét trong phòng thì không hề dừng lại.
“Bà Hà, đã tiêm mấy mũi an thần rồi nhưng vẫn không có hiệu quả, có nên tiêm nữa không?”
Lúc này có người ra khỏi phòng, vừa lau mồ hôi vừa bước tới hỏi Hà Mai Anh.
E răng bọn họ cũng chưa gặp chuyện này bao giờ.
Nghe vậy, Hà Mai Anh cắn môi nói: “Đừng tiêm nữa, cứ để con bé như thế đi. Tìm người giữ chặt lấy con bé, đừng để nó tự làm hại mình là được”.
“Vâng”.
Bác sĩ đáp lời rồi lại vào phòng.
Những người bên cạnh nghe vậy đều không thể hiểu nổi.
Nhất là Tôn Vĩnh An, ông ta vẫn đang lẩm bẩm liên tục: “Không thể nào, sao lại thế được”.
Những tiếng gào thét trong phòng vẫn vang lên không dứt.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông rảo bước tới đây.
“Mai Anh, con gái thế nào rồi? Tôi nghe nói hôm nay có danh y tới chữa, có hiệu quả không?”
Người đàn ông trung niên vừa tới là lập tức nhìn Hà Mai Anh hỏi.
Thấy người đàn ông này xuất hiện, những người khác rối rít chào hỏi một cách kính cẩn.
“Sếp Giang...”
“Xin chào sếp Giang...
“Chào các bác sĩ”, Giang Sơn gật đầu đáp lại bọn họ, sau đó hỏi Hà Mai Anh: “Mai Anh, tình hình sao rồi? Sao tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét?”
“Giang Sơn, tình hình không mấy khả quan”.
Hà Mai Anh kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Sơn nghe.
Nghe xong những gì Hà Mai Anh nói, Giang Sơn nhíu chặt lông mày. Ông ta trầm giọng nói: “Sao lại thế được? Vì sao tình hình càng lúc càng tệ thế này?”
“Bác sĩ Tôn, ông đã làm gì rồi? Vì sao bây giờ con gái tôi không thể trấn tĩnh lại được?”, Giang Sơn quay đầu nhìn Tôn Vĩnh An rồi chất vấn.
“Chuyện này... Chuyện này..", đối mặt với lời chất vấn của Giang Sơn, Tôn Vĩnh An cảm thấy rất áp lực.
Dù sao thân phận của Giang Sơn không hề đơn giản chút nào, ông ta chẳng thể nào vênh váo trước mặt Giang Sơn được.
“Ông chủ, tôi cảm thấy không liên quan đến bác sĩ Tôn", quản gia Chu đứng cạnh nói: “Tôi cảm thấy chính tên thầy bói rởm kia đã gây ra chuyện này, chắc chản cậu ta đã làm cô chủ sợ”.
Nghe quản gia Chu nói như vậy, Tôn Vĩnh An nhìn ông ta bằng ánh mắt cảm kích.
Quản gia Chu chỉ coi như không thấy, ông ta nói như vậy chủ yếu là để đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Trần Triệu Dương mà thôi.