Trần Triệu Dương mở mắt xuyên thấu, nhanh chóng nhìn lướt qua.
“Tìm thấy rồi”, cách nhìn này đúng là nhanh quá đi, anh đã tìm thấy nội dung mình cần mà không hề tốn nhiều công sức.
“Quả nhiên là Thanh Tâm Trận, ơ, không đúng, cái này vốn dĩ nên gọi là Tụ Linh Thanh Tâm Trận”, lúc Trần Triệu Dương nhìn thấy bản ghi chép liên quan về trận pháp của nhà họ Hạ thì liền vui mừng khôn xiết.
Sau khi anh xem kỹ qua bản ghi chép một lượt thì đột nhiên lại cảm thấy thất vọng.
Vì bản ghi chép này chỉ nói trận pháp này có tác dụng gì, nhưng lại không nói cách bố trí ra sao.
“Cũng không biết, ban đầu lão già kia bảo mình học thuộc trận pháp trong những cuốn sách đó thật ra có tác dụng hay không nữa””, Trần Triệu Dương nhớ lại lúc mới đi theo thầy của mình, ngày nào lão già kia cũng ép anh phải học thuộc mấy cuốn sách khó hiểu kia, cho đến bây giờ anh vẫn không nhịn được mà chiến tranh lạnh với ông ấy.
Lúc trước, Trần Triệu Dương còn tưởng rằng, ông ấy ép mình học thuộc những thứ này đều là chuyện vô nghĩa, anh đều không tin, không ngờ những thứ này đều thật.
“Lão già, ông rốt cuộc là người thế nào vậy?”, lúc này Trần Triệu Dương khá nghi ngờ về thân phận của ông ấy. Theo những gì lão già kia dạy cho mình thì ông ấy tuyệt đối không phải là cao thủ võ đạo bình thường.
Tuy không tìm được cách bố trí trận pháp này trong bản ghi chép của gia tộc nhà họ Hạ, nhưng nó cũng khiến anh xác định được rằng tất cả trận pháp mà mình đã học thuộc đều là thật.
Hơn nữa trong đầu anh còn có rất nhiều thứ còn tuyệt vời hơn cả trận pháp này, nhưng lúc đầu anh cảm thấy nó rất vớ vẩn, vốn không coi ra gì.
Bây giờ, ngược lại anh có thể thử cách bố trí, biết đâu thật sự có tác dụng thì sao.
Trần Triệu Dương nhìn thời gian, thấy mình đã ở trong từ đường hơn nửa tiếng đồng hồ rồi thì nhanh chóng bước ra.
Sau khi đi ra, Trần Triệu Dương lại thấy Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ rất vui.
Anh cũng không ngờ, Nam Cung Yến bình thường lạnh như băng, nay có thể kết thân với Hạ Hiểu Vũ, đây vẫn là nữ hoàng băng giá nổi tiếng của Nam Hải ư?
“Trần Triệu Dương, anh xem xong rồi hả?”, thấy Trần Triệu Dương đi tới, Nam Cung Yến lập tức dừng cuộc trò chuyện với Hạ Hiểu Vũ và nhanh chóng tiến về phía anh.
“Thế nào? Ghi chép của nhà họ Hạ chúng tôi có giúp ích gì cho anh không?”, Hạ Hiểu Vũ thấy Trần Triệu Dương đi tới, đôi mắt chợt bừng sáng, cũng bước theo về phía trước.
Thấy Hạ Hiểu Vũ đi tới, Nam Cung Yến bất giác chủ động ôm lấy cánh tay của Trần Triệu Dương, dáng vẻ vô cùng thân mật.
“Hai vị, lúc nấy ông tôi có nhắn tin đến, nói tôi mời hai vị đến phòng khách nhà chúng tôi dùng bữa”, thấy Nam Cung Yến khoác lên cánh tay của Trần Triệu Dương, đôi mắt của Hạ Hiểu Vũ đột nhiên trở nên ảm đạm, sau đó tỏ vẻ không có gì mà nhẹ giọng nói.
“Được thôi, vừa rồi xem sách hết nửa tiếng đồng hồ, đúng lúc cũng đói rồi”, Trần Triệu Dương vội nói.
Lúc đến phòng khách, Trần Triệu Dương nhất thời không nói nên lời. Đây làm gì phải phòng khách chứ. Đây rõ ràng là sân bóng rổ, chính giữa phòng khách có đặt một bộ bàn ghế.
“Đúng là đại gia có khác. Nơi lớn thế này mà chỉ để làm phòng khách, nhà ăn thôi à”, nhìn thấy nhà ăn này, Trần Triệu Dương không khỏi cảm thán.
“Thật ra với nguồn tài chính của anh thì muốn như thế này cũng không thành vấn đề gì mà”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến không mấy vui vẻ nói.