Nhưng người này lại có thái độ cung kính với một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu, điều này quả thật là đảo ngược những gì cô ta biết về Tăng Kim Lai.
Nên biết Tăng Kim Lai là người rất cao ngạo, anh ta chẳng hề coi trọng những người bình thường, mấy hành động hôm nay của anh ta quá khác thường.
“Cô thì biết cái gì? Đó là nhân vật tâm cỡ mà cả đời này tôi không đắc tội nổi đâu. Anh ta muốn bóp chết tôi là chuyện dễ như bóp chết một con kiến vậy, số tài sản đó của tôi chẳng là cái gì cả”, nghe người phụ nữ của mình nói vậy, Tăng Kim Lai tức giận nói.
“Nếu anh ta thật sự là nhân vật tâm cỡ thì sao có thể sống ở đây? Mặc dù nơi này cũng là nơi dành cho người có tiền sống nhưng những người thuộc tầng lớp các anh đều xem thường nơi này”, cô gái lại tỏ ra khó hiểu nói.
“Hừ, phụ nữ của ông đây sao mà lắm lời thế. Cút ngay cho tôi, hôm nay tôi không muốn gặp lại cô nữa”, thấy bộ dạng không biết hối cải của cô gái, ánh mắt Tăng Kim Lai bỗng trở nên lạnh lùng nói.
“Chồng yêu à, đừng mà, em không nói nữa, sau này em cũng không dám nữa. Xin anh đó, đừng bảo. em rời đi”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, cô gái nhất thời hoảng hốt, lập tức kéo tay Tăng Kim Lai lại, đáng thương cầu xin.
“Cút, nếu còn không cút đi nữa thì đừng trách tôi sao không cho tiền cô”, Tăng Kim Lai giật mạnh †ay mình ra, cô gái bị hất ngã xuống đất, sau đó Tăng Kim Lai không liếc mắt nhìn cô gái mà xoay người bỏ đi.
Sau khi ra khỏi khu dân cư, Tăng Kim Lai mới thở phào, không dễ gì anh ta mới móc nối quan hệ với Trần Triệu Dương, nếu chỉ vì một người phụ nữ không biết sống chết mà gây ra ác cảm với Trần Triệu Dương, tuyệt đối không đáng giá.
Tất nhiên Trần Triệu Dương đang lên lầu không hề biết chuyện này. Sau khi đến 901, Trần Triệu Dương phát hiện cửa nhà đóng lại khiến Trần Triệu Dương nhất thời không vui.
Vốn dĩ còn tưởng lần này quan hệ với Nam Cung Yến có thể tốt lên một chút, nhưng bây giờ xem ra có người phụ nữ Triệu Diễm Linh này ở đây, e là cũng không có khả năng.
Trần Triệu Dương gõ cửa, lúc này Nam Cung "Yến chạy ra mở cửa cho Trần Triệu Dương.
“Chỉ có mấy cái vali thôi mà phải mất lúc lâu vậy à, sức khỏe của cậu vậy là không được rồi”, Trần Triệu Dương xách vali vào nhà, Triệu Diễm Linh lập tức giễu cợt anh ngay.
Trần Triệu Dương mặc kệ người phụ nữ này, bắt đầu ra tay sắp xếp vali.
“Cậu làm gì đấy? Đây mới là phòng của cậu, phòng này là của Cung Yến, còn đây là của tôi. Buổi tối khi ngủ không được chạy lung tung, tôi không muốn bị người như cậu nhìn trộm”, thấy Trần Triệu Dương chuyển vali của anh vào phòng ngủ chính, Triệu Diễm Linh lập tức chặn ngay trước cửa, vênh mặt nói với Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương nhíu mày, suýt nữa đánh cô ta một cái.
Người phụ nữ này đúng là ngốc, mình và Nam Cung Yến là vợ chồng có gì mà phải chia phòng ngủ chứ?
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói cho cậu biết người nhà chúng tôi đều không đồng ý hôn sự của cậu và Cung Yến, thế nên cậu đừng mơ mà lợi dụng được Cung Yến”, Triệu Diễm Linh nói khi thấy Trần Triệu Dương sắp nổi nóng.
“Trần Triệu Dương, anh đừng tức giận, chị họ không có ý đó đâu”, Nam Cung Yến bước ra từ phòng của mình vừa lúc nghe được mấy lời của chị họ mình nói với Trần Triệu Dương, cô áy náy nói.
“Anh không sao, anh ngủ ở phòng sách cũng được”, Trần Triệu Dương mỉm cười gật đầu, mặc kệ Triệu Diễm Linh mà xách vali của mình và Nam Cung Yến về phòng, chỉ để lại vali của Triệu Diễm Linh ở phòng khách.