"Được rồi, nhiệm vụ của mày thất bại rồi đó. Bây giờ nghĩ đi, chết ở đây như đám anh em của mày, hay là mở mồm ra? Tao cho mày một cơ hội, khai ra kẻ đã sai sử chúng mày đi!", Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
"Mày đừng mơ, còn lâu tao mới nói cho mày, mày giết tao đỉi!", tên đó rất cương quyết, trực tiếp mở miệng nói.
"Mày không nói thì tao cũng không ép mày, tạm thời cứ chờ ở đây đi, đợi tao xử xong tay súng bắn tỉa rồi sẽ tới tìm mày", Trần Triệu Dương đánh tên đó ngất xỉu rồi giấu gã đi.
Xong xuôi, anh lướt đi thật nhanh, lao về phía tay súng bắn tỉa vừa rồi.
Sau khi tìm ra vị trí của tay súng bản tỉa, Trần Triệu Dương phát hiện ra tên đó không còn ở đó nữa rồi.
"Không hay rồi!", Trần Triệu Dương thay đổi sắc mặt, lao thật nhanh về phía biệt thự.
Đợi đến khi anh đi tới nơi vừa giấu tên kia, gã đã bị cắt cổ rồi, không thể sống được nữa.
"Mày nói xem tội gì phải như thế, tao không giết mày, nhưng đồng bạn của mày lại lấy mạng mày", vốn Trần Triệu Dương còn muốn tra hỏi, nhưng không ngờ tên này lại bị diệt khẩu.
Anh không muốn để Nam Cung Yến chứng kiến cảnh tượng máu me này, bèn gọi điện thoại cho đám Đường Võ, bảo bọn họ lái một chiếc xe lớn tới.
Gọi điện thoại xong, Trần Triệu Dương bắt đầu kiểm tra những tên này, nhưng chẳng có một manh mối nào cả, hiển nhiên tất cả những tên này đều đã chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại rồi.
Sắc mặt của Trần Triệu Dương cực kỳ khó coi, tình huống kẻ địch ẩn núp trong bóng tối còn phe ta lại đứng ngoài ánh sáng như thế này là phiền phức nhất, muốn giải quyết cũng không nghĩ ra được cách gì.
Xem ra khoảng thời gian tới anh nhất định phải kề kề bên cạnh Nam Cung Yến, bởi vì không biết những kẻ đó sẽ giở thủ đoạn gì nữa.
Không bao lâu sau, Đường Võ dẫn người tới. Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn ở đây, bọn họ thầm lấy làm giật mình.
"Anh Dương, xin lỗi, tại bọn em không ở đây nên mới xảy ra chuyện như vậy", Đường Võ nói với vẻ tự trách.
Dù sao hắn cũng là đội trưởng đội vệ sĩ, biệt thự bị tập kích mà bọn họ lại không có mặt, đây là sự tắc trách của bọn họ.
"Không trách các cậu được, thu dọn cái đống này trước đi, có biết phải xử lý thế nào không?", Trần Triệu Dương xua tay, sau đó bảo bọn họ xử lý mấy cái xác chết.
"Yên tâm đi, bọn em có cách xử lý riêng, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu", thấy Trần Triệu Dương không có ý định báo cảnh sát, Đường Võ hiểu ý anh, bèn đứng ra đảm bảo.
"Tốt, bắt tay vào làm đi", Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó hỗ trợ đám Đường Võ cho mấy cái xác vào trong xe tải, sau đó dọn dẹp biệt thự để nó bớt máu me hơn.
Sau khi xử lý đâu ra đấy, Trần Triệu Dương mới chuyển những vật nặng chặn ở cửa tầng hầm ra rồi gõ vào cửa.
"Vợ à, là anh đây, không sao nữa rồi", Trần Triệu Dương mở miệng nói, đồng thời mở cửa ra.