“Hai vị, bây giờ nếu mọi người muốn đánh nhau cũng được, nhưng không sợ đến khi cả hai bên cùng chịu tổn thất rồi, tôi ở ngoài làm chim sẻ chờ sẵn sao?”, Tulle không thèm che giấu nói.
Quả nhiên, nghe được lời của Tulle, cả hai phe đều lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hắn ta cũng không chút thiện ý nào, hiển nhiên bọn họ cũng đang rối rắm vấn đề này.
Đới Lạc và Dylan cũng không phải là hai tên ngốc, sau khi nghe Tulle nói đương nhiên cũng thông suốt vài điều. Bầu không khí giữa hai người lập tức dịu đi, vẻ khát máu giữa họ đã biến mất.
“Số ông cũng hên thật, nếu đổi thành một người bản địa, tôi nhất định sẽ khiến ông phải nếm trải từng chút một hương vị của cái chết”, Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, sau đó lui về hai bước tỏ thái độ của mình.
“Hừ, ông cho là ông không may mắn sao? Lần sau tôi nhất định sẽ khiến ông đổ máu tại chỗ”, Dylan cũng không cam lòng yếu thế, hung tợn đáp trả.
“Tốt lắm, tôi thấy là nếu hai vị muốn giải quyết ân oán thì cứ đợi đến khi chúng ta tiến vào thần miếu lấy được chỗ tốt mà chúng ta muốn, rồi dù hai người có đánh đến đầu rơi máu chảy tôi cũng không quan tâm”.
“Bây giờ tạm thời dẹp ân oán sang một bên, nên nghĩ lại làm thế nào để đi vào mới đúng”.
Hiện nay, thế lực của Tulle đang đứng đầu nên đương nhiên lời nói rất có trọng lượng, hai người họ cũng dần lấy lại bình tĩnh.
“Vừa nãy người của bọn họ đã đi vào rồi?”, người của Dylan ở phía sau đột nhiên nói nhỏ mấy câu bên tai ông ta, sao đó sắc mặt Dylan rất khó coi nhìn về phía đám người Đới Lạc bên này.
Người của Tulle nghe được lời nói của Dylan cũng biến sắc, phải biết rằng việc tiến vào thần miếu vô cùng khó khăn. Lần đầu tiên bọn họ tiến vào bí cảnh cũng bị vây ở nơi này.
Nhưng mà, làm thế nào họ cũng không ngờ tới bên Hoa Hạ lại có người có thể tiến vào trước được.
Sắc mặt của đám Đới Lạc cũng thay đổi, bọn họ không lường trước được rằng đối phương cũng biết chuyện này, điều này khiến ánh mắt ông ta nhìn về đám người phía sau mình có chút u ám.
Ông ta biết chỉ sợ trong đám người của ông ta có gián điệp của đối phương rồi, mà tên gián điệp đó đã truyền được một vài tin tức của bọn họ cho đối thủ.
“Ông Đới Lạc, không phải ông nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, ánh mắt Tulle lạnh như băng nhìn Đới Lạc, tuy rằng hắn ta vẫn cho rằng hiện tại không nên chém giết nhưng mà nếu bị đối phương nhanh chân đến trước thì việc này quá sức khôi hài. Đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Được thôi, nếu mọi người đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng không che giấu nữa. Đúng thế, quả thật là có một người của chúng tôi đã đi vào, nhưng mà cậu ta chỉ có thực lực cấp Tiên Thiên mà thôi, hơn nữa là do đánh bậy đánh bạ mà vào được. Đến phiên chúng tôi muốn đi vào cũng chẳng có cách nào”.
“Đương nhiên, các người có thể không tin những gì tôi nói. Nhưng mà tôi tin các người có biện pháp để biết tôi nói thật hay không!”
“Vậy nên tôi sẽ đợi ở đây, nếu các người và tôi có thể thống nhất mục đích chung thì tốt, chúng ta tiếp tục nghiên cứu xem nên đi vào như thế nào”.
“Nhưng nếu các người vẫn khăng khăng là lỗi của chúng tôi, vậy tốt thôi, cùng lắm thì chiến một trận. Thực sự cho rằng chúng tôi sợ sao?”
Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, chẳng có chút dáng vẻ sợ sệt nào, ngược lại rất thẳng thắn nói rõ, sau khi nói xong còn bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu nữa.
Thấy Đới Lạc gần như nói trắng mọi thứ, bọn Tulle không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Dylan. Dù sao cũng do ông ta khơi mào chuyện này trước.