Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tiếp theo rất đơn giản, Trần Triệu Dương sẽ ký giấy tờ sở hữu tài sản liên quan đến mỏ kim cương, mỏ kim cương này cũng thuộc về quyền sở hữu cá nhân của anh.

Ban đầu Trần Triệu Dương còn đắn đo liệu có nên mua luôn khu vực xung quanh mỏ kim cương hay không, nhưng sau khi đọc giấy tờ bản quyền, anh mới phát hiện mỏ kim cương không phải chỉ mỗi mình nó mà còn bao gồm cả hai mươi mấy cây số quanh đó.

Đọc tới đây, Trần Triệu Dương thở phào, bây giờ chuyện anh cần làm chính là dành thời gian vận chuyển mỏ về hồ Lộc Minh.

Thời gian tới anh cũng không rảnh rỗi, bảo La Sâm †hu thập một số dược liệu, cũng yêu cầu Giang Tử Phong mang linh dược mình cần và cái vạc đen đến đây.

Không sai, anh muốn dùng cỏ Đàm để luyện chế đan dược, nhưng không phải cho mình dùng. Dù sao cơ thể của anh đã rất mạnh, có thêm năng lực này cũng chẳng có tác dụng gì.

Trần Triệu Dương chuẩn bị giúp Nam Cung Yến và những người khác luyện thể, mà số lượng đan dược một gốc cỏ Đàm có thể tạo ra phụ thuộc vào chất lượng của linh dược được luyện chế cùng với nó.

Vì vậy lần này Trần Triệu Dương bảo Giang Tử Phong mang đến những linh dược có chất lượng tốt nhất.

Anh không trở lại vì phải ở đây bảo vệ cỏ Đàm, mặc dù trước đó nó không bị hư hại gì nhưng bây giờ cũng chưa chắc.

Mặc dù Turang có biểu hiện rất an phận nhưng anh rất tỉnh mắt, sao có thể không nhận ra sự oán hận trong ánh mắt của ông ta được?

Trần Triệu Dương không sợ Turang này sẽ bày trò gì, vì suy cho cùng thực lực tuyệt đối luôn là sự bảo đảm tốt nhất, dù ông ta muốn làm gì anh thì cũng không có năng lực đó.

Tuy không sợ điều đó nhưng anh lại sợ Turang sẽ cho người âm thầm phá hỏng gốc cỏ Đàm này, sức sống của nó quá yếu, chỉ cần nhổ đi hơn nửa tiếng là sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.

Thậm chí chưa đến nửa tiếng, chỉ cần cỏ Đàm rời khỏi nơi sinh trưởng của nó mười giây thôi là linh lực. bên trong sẽ dần thất thoát, Trần Triệu Dương quyết không cho phép chuyện đó xảy ra.

Anh đã yêu cầu Giang Tử Phong mang đồ đến nhanh nhất có thể nhưng việc di chuyển cũng mất thời gian, ít nhất cũng phải hai ngày.

Trong hai ngày này, Trần Triệu Dương không yên tâm được bất cứ ai nên đành tự mình ở đây bảo vệ.

May sao linh khí ở đây khá sung túc, tu luyện vô cùng thoải mái.

Còn Nam Cung Yến và những người khác thì say mê với việc đào kim cương, hai ngày qua đều đào từ sáng đến tối, nhưng vì không có Trần Triệu Dương ở bên nên thu hoạch của họ có hơi thê thảm.

Trần Triệu Dương đang tu luyện thì chợt mở mắt, nhìn về phía trước.

"Sao vậy?", thấy Tật Phong chạy tới với nét mặt nghiêm trọng, lòng anh chùng xuống, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Đại ca, có chuyện rồi, Giang Tử Phong bị bắt!", Tật Phong nặng nề nói.

"Sao? Vừa đi vừa nói", nét mặt Trần Triệu Dương cứng lại, đứng dậy đi ra ngoài.

So với sự an nguy của Giang Tử Phong thì gốc cỏ Đàm này không tính là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK