Đám người Trần Triệu Dương chưa đợi lâu thì bác sĩ và y tá đã nhanh chóng bước ra ngoài.
"Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi?" Trần Triệu Dương hỏi. Hồ Tiểu Nhạc cũng đứng dậy đi tới.
Bác sĩ thấy đám người Trần Triệu Dương thì hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân vậy?"
"Tôi là em gái của anh ấy".
Hồ Tiểu Nhạc đáp.
"Rất đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức rồi".
Vị bác sĩ trầm giọng nói: "Không thể cứu được!"
"Anh ơi..."
Hồ Tiểu Nhạc nghe thấy điều này liền bật khóc. "Không đâu, không phải như vậy... Anh trai tôi sẽ không
chết đâu!", Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa lay bác sĩ, kích động nói: "Bác sĩ, nhất định phải cứu được anh ấy, tôi cầu xin bác sĩ mà!.
"Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi". Vị bác sĩ bất lực nói.
Đúng lúc này, Trần Triệu Dương đẩy bác sĩ qua một bên và mở cửa phòng cấp cứu ra.
"Cậu muốn làm gì? Cậu không được vào đây!"
Bác sĩ vội la lên. "Mau ngăn cậu ta lại!" Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ đó lại nói: "Cho cậu ấy vào đi".
Bác sĩ thấy vậy liền đáp: "Thầy Ôn, việc này là làm trái với quy định của bệnh viện rồi".
"Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm". Thầy Ôn nói.
Thầy Ôn quay lại nhìn Hồ Tiểu Nhạc nói: "Cháu cứ chăm sóc tốt cho mẹ mình và hãy tin tưởng vào Trần Triệu Dương".
Thầy Ôn nói xong thì bước vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ cũng nhanh chóng vào theo.
Khi Trần Triệu Dương bước vào phòng cấp cứu, anh liền ngửi thấy mùi hôi thúi.
"Sao mà hôi vậy?"
Trần Triệu Dương quay đầu lại hỏi bác sĩ.
Vị bác sĩ lắc đầu nói: "Lúc cậu ấy được đưa đến đây thì trong miệng toàn là phân, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức mới có thể dọn sạch sẽ, không biết ai lại ghét cậu ta đến vậy".
"Mẹ kiếp!"
Trần Triệu Dương nghe xong liền tức giận chửi bới.
Trần Triệu Dương vừa chửi mắng vừa đi đến cạnh bàn mổ.
Lúc này, cơ thể của Hồ Đại Quân được phủ bởi tấm ga màu trắng. Trần Triệu Dương dùng một tay kéo tấm vải trắng ra.
Khi thầy Ôn nhìn thấy Hồ Đai Quân trên người đầy sẹo, liền thốt lên: "Hung thủ thật tàn nhẫn, vừa cho ăn phân vừa đánh đập đến nông nỗi này, đúng là không có nhân tính mà!"
Lúc thầy Ôn nói thì Trần Triệu Dương đã lấy kim châm ra, chuẩn bị châm vào người Đại Quân.
"Cậu muốn làm gì?”
Khi nhìn thấy vậy thì vị bác sĩ vội nói. "Cứu người!"
Trần Triệu Dương đáp trả.
"Người đã được xác nhận là chết rồi, không cứu được nữa đâu!"
Bác sĩ nói với Trần Triệu Dương: "Đừng làm loạn nữa!"
Bác sĩ vừa nói thì Trần Triệu Dương đã đâm kim vào. người Đại Quân.
"Cậu không được làm như vậy!"
Bác sĩ muốn ngăn Trần Triệu Dương lại nên nói: "Nếu xảy. ra vấn đề gì ảnh hưởng đến bệnh viện chúng tôi thì làm thế nào!"
"Đừng cản cậu ấy!"
Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ lại.
"Thầy Ôn, cậu ta làm như vậy cũng vô ích thôi, người chết rồi thì làm sao có thể sống lại được nữa?"
Vị bác sĩ bất lực nói.
Thầy Ôn nhìn đôi tay như đang thêu thùa của Trần Triệu Dương rồi lẩm bẩm: "Cậu ấy có thể có cách cứu được".
Bác sĩ läc đầu nói: "Không thể! Chúng tôi đã dùng phương pháp tiên tiến nhất cứu người còn không được, huống gì cậu †a chỉ dùng mấy cái kim châm, làm sao có thể!"
Trong suy nghĩ của vị bác sĩ này, châm cứu chỉ là cách để chữa các bệnh mãn tính.
Còn với bệnh như thế này thì không thể nào chữa được.
Thầy Ôn gật đầu: "Chúng ta đợi một lát đi, nói không chừng lại có kỳ tích!"
"Lỡ như có vấn đề gì thì sao?"
Vị bác sĩ lo lắng nói.
"Nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!", thầy Ôn khẳng định.
"Thôi được rồi", vị bác sĩ bất lực nói.
Tuy nhiên, nhìn Hồ Đại Quân năm trên bàn mổ không một hơi thở, ông vẫn nói một cách chắc chắn: "Sẽ không thể cứu được!"