Ba người Điền Đại Hà gừng càng già càng cay, sao có thể nhìn không ra cảm xúc của Trần Triệu Dương đang thay đổi được, bọn họ thầm nói không tốt.
"Thiên tài tu luyện giống Trần Triệu Dương đều có sự kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận bị người khác uy hiếp. được?
Nếu như Viên Vô Nhai không nói như vậy, có lẽ sẽ không lớn chuyện lắm, nhưng anh ta vừa nói lời uy hiếp xong, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.
"Thiên Diễn Tông, rất lợi hại phải không? Nhưng mà vốn dĩ tôi cũng không định lấy mạng anh”, Trần Triệu Dương ung dung cười một tiếng, sau đó giang tay ra nói.
"Người trẻ tuổi, cậu lựa chọn như vậy là đúng”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, ba người bọn họ thở dài một hơi, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền cảm thấy thất vọng.
Thiếu niên thiên tài như vậy vẫn bị chèn ép dưới cường quyền, cuối cùng lựa chọn nhượng bộ, thật là khiến người ta phải thổn thức.
"Ba vị tiền bối gọi tôi là Trần Triệu Dương là được”, anh chắp tay nói với ba người bọn họ.
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện với ba người kia, chờ xử lý xong chuyện này, mới đến lúc cảm ơn người ta tử tế.
"Ha ha, sớm nói như vậy chẳng phải là xong sao, người trẻ tuổi không tệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, thông minh! Còn không mau đến đỡ ông đây lên?”, Viên Vô Nhai trào phúng cười một tiếng, sau đó quát lên với Trần Triệu Dương.
"Thật ra anh ta có chút hối vì đã trêu chọc Trần Triệu Dương, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi của anh với ba lão già này, anh ta đã biết Trần Triệu Dương không có một chút quan hệ nào với ba lão già đó.
Chỉ là ngay sau đó sự đố kị trong lòng anh ta càng †ăng lên, ba lão già này liều chết cũng muốn bảo vệ một người xa lạ như thế, dựa vào cái gì?
Đương nhiên, quan trọng nhất là tên Trần Triệu Dương này có thiên phú quá mạnh, mình đã là kẻ thù của anh ta, xem ra cần phải mau chóng về sư môn một chuyến, để sư môn phái người đến đây, bóp chết thiên tài như Trần Triệu Dương từ trong trứng nước mới được.
Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó đi tới trước mặt Viên Vô Nhai.
Sao anh có thể không nhìn ra được sát ý trong mắt Viên Vô Nhai chứ, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng lấy trình độ mẫn cảm với sát khí của Trần Triệ đương nhiên cảm giác được rất rõ ràng.
Lúc này, trong lòng của anh cũng có tính toán.
Viên Vô Nhai lạnh lùng nhìn Trân Triệu Dương, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, lát nữa mình phải làm nhục anh ta như thế nào, dù sao tên này cũng không dám làm gì mình.
"Vù...”
Ngay lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên nâng chân của mình lên, đá mạnh vào đan điền của Viên Vô Nhai, một âm thanh khí cầu xì hơi truyền đến.
Nhìn thấy động tác của Trần Triệu Dương, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
"Anh...Anh phế đan điền của tôi?", trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra vẻ không dám tin, lắp bắp hỏi Trần Triệu Dương.
"Không sai, về sau anh có thể làm một người bình thường vô cùng đơn giản, vô cùng bình thường, tốt biết bao nhiêu, bình thản hạnh phúc cả đời”, Trần Triệ Dương mỉm cười, sau đó lui lại hai bước, mở miệng nói.
"Gái gì? Thế mà anh Trần lại phế đan điền của Viên Vô Nhai, chẳng phải là anh ta đã thành kẻ tàn phế rồi sao?”