Mặc dù Tiền Mộc đang chiến đấu với anh em nhà họ Bạch, nhưng thỉnh thoảng hắn ta lại để ý về phía Đằng Hạ, hắn ta biết, lấy thực lực của mình, sẽ rất khó báo thù được, hắn ta muốn bảo đảm thầy mình có thể thuận lợi.
Thế nhưng trận chiến vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, thầy mình đã rơi vào ở tình trạng bị động, hơn nữa thầy đã sử dụng thuốc độc rồi mà vẫn không thể đánh ngã đối phương, điều này có chút kỳ quái.
"Kết thúc đi”, Trân Triệu Dương đánh sướng tay rồi, không muốn tiếp tục chơi đùa với hắn ta nữa, lúc này chân khí trong cơ thể phun ra ngoài, ngưng tụ phía trên ngón tay, đâm mạnh về phía Đằng Hạ.
Trần Triệu Dương không tiếp tục dùng chân khí để phóng ra ngoài, mà chỉ ngưng khí tại ngón tay, tấn công như vậy càng có lực liên kết.
"Đáng chết, cậu nói kết thúc là sẽ kết thúc sao? Nghĩ hay thật”, Đằng Hạ cảm nhận được hơi thở kinh khủng của Trần Triệu Dương, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, nhưng mà là một tông sư đỉnh phong nổi tiếng lâu năm, hắn ta cũng có con át chủ bài và sức mạnh của mình.
Đăng Hạ hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó trong hai tay hắn ta xuất hiện một viên đan dược màu đỏ sậm, trên mặt lộ ra vẻ do dự, chẳng qua là khi hắn ta nhìn thấy Trần Triệu Dương sắp tấn công đến chỗ mình, không còn dám do dự nữa, mà nuốt luôn đan dược vào.
"Đây là cậu ép tôi, chết đi cho tôi”, lúc này Đằng Hạ sắp điên rồi, sớm biết như thế sẽ không đến đây với Tiền Mộc.
Hắn ta cứ nghĩ rằng lần này sẽ cực kì dễ dàng, dù sao nhà họ Bạch này cũng không phải dòng họ lớn, trong dòng họ chỉ có một lão già nửa sống nửa chết, ngoại trừ lão già đó ra, những người khác không đủ gây Sợ.
Thế nhưng sao Đẳng Hạ có thể ngờ được lại còn có một tên quái đản thế này, kiềm chế hắn ta chặt chẽ, tất cả sở trường của hắn ta đều không phát huy ra được, hoàn toàn bị động mà ăn đánh.
Nhất định phải liều mạng, nếu không, sợ rằng hôm nay sẽ thật sự không đi khỏi đây được.
Sau khi ăn viên đan dược kia vào, Đằng Hạ không ngừng né tránh, chờ đợi đan dược phát huy tác dụng.
"Rầm..”
Ngay lúc này, ở sân sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang, chỉ thấy một bóng người bị quăng ra khỏi tường, đập mạnh lên trên sàn nhà sân trước.
"Bổ, Bạch Thấm và Bạch Triển Mộ nhìn thấy người bị ngã thảm hại như vậy lại là bố của bọn họ, hai người cùng nhau kêu lên một tiếng.
Mà kinh nghiệm chiến đấu của Tiền Mộc cực kì phong phú, trong nháy mắt hai người Bạch Thấm mất †ập trung vì bố mình, hắn ta trực tiếp quét chân ra khiến hai người đều bị đá bay ra ngoài.
Trong miệng hai người phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên, một chiêu vừa rồi đã gây ra vết thương hơi nặng cho bọn họ.
"Đúng lúc lắm, để một nhà ba người cùng nhau chết, cũng coi là đáng đời mấy người”, Tiền Mộc cười lạnh một tiếng, sau đó thanh trường đao trong tay hắn ta giơ lên, chém về phía ba người Bạch Hùng.
Lúc đầu Trần Triệu Dương nghĩ giết chết tên Đằng Hạ này trước, thế nhưng khi anh cảm nhận được ba người Bạch Thấm đang gặp nguy hiểm, liền quyết định thật nhanh, từ bỏ chém giết Đằng Hạ, cơ thể lóe lên, phóng về phía bọn họ.
"Xong rồi, lúc này sẽ phải chết thật”, Bạch Thấm đối mặt với Tiền Mộc mạnh mẽ, lúc đầu đã không mạnh bằng, bây giờ lại bị thương, còn chưa kịp hồi phục lại, nhìn ánh đao sắp chạm vào mặt, mặt Bạch Thấm xám xịt như tro, không nghĩ tới mình lại chết như vậy.
"Tôi liều mạng với anh”, Bạch Triển Mộ cố nén đau đớn truyền đến bụng dưới, ngưng tụ một chút sức mạnh cuối cùng để đánh với Tiền Mộc.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, giao cho tôi”, ngay lúc bọn họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói đột nhiên truyền đến, khiến bọn họ lập tức có hy vọng vô tận.
Chỉ thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện, mà "Tiền Mộc cũng đã chém trường đao tới.