Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi không nhúng tay được đúng không? Tốt thôi, tôi đây sẽ cho anh biết thế nào gọi là cơn thịnh nộ của linh vu!", linh vu Tabu giận dữ gầm lên, ra lệnh thuộc hạ đi bắt họ lại.

"Lùi về phía sau đi, để tôi lên", thấy những kẻ bao. vây, Trần Triệu Dương cười lạnh bảo vệ mọi người ở sau lưng, bản thân thì một mình đối phó với những kẻ bao vây kia.

"Tôi đã nhắc nhở anh là đừng có trêu vào chúng tôi, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu", anh lắc đầu, có một số người chính là như vậy, thế nào cũng phải bị thực tế quật ngã cho bầm dập mới tỉnh ngộ ra.

"Hậu quả? Hừ, lát nữa anh sẽ biết hậu quả là cái gì thôi, tôn nghiêm của linh vu không phải thứ anh có thể khiêu chiến đâu!", linh vu Tabu nở nụ cười lãnh khốc, nghĩ Trần Triệu Dương đang cố gắng tỏ ra kiên cường.

"Vợ à, nếu có người tập kích ở đằng sau thì em phụ trách đảm bảo an toàn cho những người khác nhé", Trần Triệu Dương biết bây giờ không phải lúc để nhún nhường, anh tin vợ mình sẽ làm tốt.

"Yên tâm, cứ giao cho em", Nam Cung Yến gật đầu, lòng cực kỳ vui sướng vì cuối cùng cũng có thể giúp anh.

Đối mặt với số lượng lớn những kẻ bao vây, Trần Triệu Dương không lùi lại mà chủ động tiến lên.

Với thực lực của anh, mấy người da đen chỉ cường tráng hơn người thường một chút kia hoàn toàn không trụ nổi, bị anh thẳng tay đánh bay ra ngoài.

Trần Triệu Dương không tốn thì giờ với họ, bắt giặc phải bắt vua trước, nếu linh vu là lãnh đạo tối cao của bộ lạc Somtar thì đánh bại hắn ta là được.

Nghĩ đến đây, cơ thể Trần Triệu Dương nhoáng lên rồi xuất hiện trước mặt linh vu Tabu, vỗ mạnh một chưởng.

Sắc mặt của linh vu Tabu biến đổi, không do dự lấy một gói thuốc bột ra hất vào mặt anh.

"Hừ, chỉ biết dùng một màu thủ đoạn thấp hèn này, một kẻ như thế mà có thể trở thành người đứng đầu của một bộ tộc sao?", Trần Triệu Dương hừ lạnh, đột nhiên giơ tay phát một luồng kình khí ra, số thuốc bột kia bị cuốn ngược trở về.

"Khụ khụ!", linh vu Tabu không nghĩ rằng có chiêu này nên hoàn toàn không đề phòng, bị thuốc bột do chính mình vẩy ra hất hết lên mặt, mũi và miệng đầy thuốc bột làm cho hắn ta ho sù sụ.

Cuộc chiến đấu của Trần Triệu Dương và linh vu Tabu không bị những người khác bao vây tấn công, bởi vì trong quy tắc của bộ lạc bọn họ thì người ngoài không được nhúng tay khi linh vu đang chiến đấu.

Khi linh vu Tabu bị Trần Triệu Dương đánh cho thành dáng vẻ này chỉ bằng một chiêu, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đây là linh vu mà họ vừa quỳ lạy đó sao? Thật sự là mất mặt đến mức họ cũng không lường trước nổi.

"Dừng lại, anh...anh chơi xấu, thế này không công bằng!", linh vu Tabu giận dữ quát.

"Hình như mấy cái này là anh tự vẩy mà đúng không? Đây gọi là tự làm tự chịu, trách được ai? Nhưng anh nói không công bằng sao? Được thôi, tôi có thể cho. anh thêm một cơ hội, anh rửa sạch đống phấn độc này cho sạch sẽ, uống thuốc giải rồi chúng ta bàn tiếp", Trần Triệu Dương cười nhạo, không giải thích nhiều mà cho. hắn ta thêm cơ hội.

Nét mặt của người bộ lạc Somtar trở nên rất khó coi, dù sao thì tình hình vừa rồi họ cũng thấy, thua thì thua đi, còn quyt nợ nữa là sao?

"Đây là anh nói đấy nhé, đừng hối hận, chờ tôi!", linh vu Tabu tức khắc mừng rơn, bảo mấy người của mình mang đến đỡ bản thân đi rửa sạch phấn độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK