“Đúng vậy, nhưng cái này thì liên quan gì đến xem tướng?”, Julia khó hiểu hỏi, cô ta rất tò mò cái gọi là tướng thuật này là gì.
"Các em đã thấy rồi, vậy thì chắc cũng hiểu một cô gái thời thượng như cô ấy sẽ không bao giờ đeo những thứ không hợp thời trang ở trên người. Các em có nghĩ chiếc vòng cổ có một bức ảnh cũ rất thời trang không?", Trần Triệu Dương lắc đầu rồi tiếp tục hỏi.
Hai người cùng lắc đầu, sự phối hợp này chắc chắn không hợp mốt mà còn rất quái lạ.
"Nếu đã như vậy thì tại sao cô gái này lại đeo một chiếc vòng cổ như vậy? Trừ khi người phụ nữ đó là người thân nhất của cô ấy, hơn nữa nhìn vào sự cũ kĩ của bức ảnh, có thể đoán được người này không còn sống nữa", Trần Triệu Dương giải thích.
"Oa, hóa ra là thế?
Tai nạn thì sao?
Làm sao mới có thể thấy được?", nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, hai người bỗng nhiên mở to hai mắt, sau đó tò mò hỏi.
"Chuyện này còn đơn giản hơn. Nhìn cổ của cô ấy quấn một chiếc băng đô, nhưng lại có chỗ lộ ra ngoài, có phải là có vết sẹo không? Nếu có một chút kiến thức về y học, sẽ biết vết sẹo này là do bị bỏng, nhìn vào vết sẹo. có thể biết vết sẹo này chưa lành được bao lâu, vì vậy nói nó có ở sau khi thành niên cũng không quá đáng.
Đối với một người phụ nữ, suýt chút nữa bị hủy dung có phải là một tai nạn lớn hay không?"
Trần Triệu Dương bất đắc dĩ mà giải thích.
Anh đã cùng lão già chạy khắp nơi từ khi còn nhỏ, không biết đã thấy bao nhiêu chuyện như vậy rồi, nếu anh muốn trở thành đại sư thì càng phải giống người này.
“Thì ra là thế, thật là đáng ghét, có muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta không?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, đột nhiên Nam Cung Yến hơi phẫn nộ, lập tức. hỏi.
"Em có tin hay không, nếu bây giờ em đứng ra nói tên Nhậm Viễn kia là kẻ lừa đảo, chắc chắn sẽ không có người tin, nhất định sẽ bị chỉ trích. Loại chuyện như một người sẵn sàng đánh, một người sẵn sàng chịu đựng, cho dù em có đi lên nói cũng vô dụng, người ta sẽ nói em lo chuyện bao đồng”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không có cách nào quản được loại chuyện này.
“Vậy thì cứ mặc kệ đối phương nói dối sao?”, Nam Cung Yến hơi khó chịu, tức giận nói.
"Các vị hành khách, đi tới...", lúc này trên đài bắt đầu thông báo tin tức đăng ký chuyến bay của bọn họ, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu dẫn đường cho đám người Trần Triệu Dương đi đăng ký.
Lập tức phải lên máy bay, đương nhiên Nam Cung Yến sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Còn Nhậm Viễn lại cảm thấy hơi đáng tiếc, vốn dĩ anh ta còn nghĩ sau một loạt hành động như vậy nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của hai người đẹp này, không ngờ lại không có một chút phản ứng nào, điều này khiến Nhậm Viễn hơi chán nản. Bởi vì máy bay chuẩn bị cất cánh, anh ta không thể để lỡ lộ trình chỉ vì tán gái được.
Nhưng mà sau đó có một chuyện khiến Nhậm Viễn cảm thấy dễ chịu hơn, bởi vì anh ta không chỉ phát hiện ra người đẹp vừa rồi ngưỡng mộ anh ta đã lên chuyến bay mà anh ta đi, hai người đẹp tuyệt trân kia cũng đi lên chuyến bay này. Điều này khiến trong lòng Nhậm Viễn cảm thấy rất vui vẻ, đây không phải là cho anh ta một cơ hội sao?
Cần phải nắm bắt cơ hội, hai người đẹp tuyệt trần như vậy, hơn nữa có vẻ như là hàng còn nguyên vẹn, cực kỳ hiếm thấy.