Điều khiến Trần Triệu Dương vui mừng chính là Giang Tử Phong cũng ra tay. Tuy rằng cậu ấy chỉ đánh bay hai người, còn những người khác mới thật sự giết họ, nhưng ít nhất nó chứng minh rằng tuy Giang Tử Phong có mềm lòng nhưng không cổ hủ.
Sau khi hoàn toàn chém xong đám người phản loạn, chín người thừa kế lạnh lùng đảo hai mắt qua nhìn những người còn lại.
Những người còn lại không dám đối diện với ánh mắt của bọn họ, đều vội vã tránh né.
“Không thì giết quách đám người này đi? Lỡ chúng †a ở trong liều chết mở được một con đường sống, đám người này lại phản bội vào thời khắc quan trọng chẳng phải sẽ phá hủy mọi thứ sao?”, người đàn ông Huyết tộc ở ngay phía sau liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu.
Tất cả những kẻ này đều là người tu luyện, nếu hút được máu tươi của bọn họ, thực lực của mình chắc chắn sẽ tăng vọt. Điều này đối với một kẻ không phải là người mạnh nhất trong đám thật sự quá hấp dẫn.
“Hừ, anh cho rằng chúng tôi không thấy anh mới làm gì sao? Xem chúng tôi là đồ ngốc hết hả? Nếu anh còn dám làm loại chuyện như vậy nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau ra tay tiêu diệt anh trước đấy, hiểu chưa hả?”,
.Jessica hừ lạnh, nhìn về phía người đàn ông Huyết tộc với ánh mắt ghê tởm.
Những người khác cũng nhìn tên Huyết tộc kia bằng vẻ mặt không tốt, hiển nhiên là cùng quan điểm với lời nói của.Jessica.
“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, vào tháp đi”, sau khi cảnh cáo tên Huyết tộc kia xong, biểu cảm của essica nghiêm túc hẳn, đi về phía cửa tháp.
Những người khác thấy thế cũng không chịu thua kém, lập tức phóng vào trong tháp.
Sau khi chín người thừa kế đến gần tháp Hạo Thiên, Trần Triệu Dương dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trước.
Tuy những người khác đều đã trải qua sự kiện phản loạn, nhưng sau khi nhóm người thừa kế đi vào rồi, bọn họ cũng không hề rảnh rỗi, phía sau nối tiếp phía trước. dũng cảm đi vào.
Khi Trần Triệu Dương vừa tiến vào bên trong tháp Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, tháp. Hạo Thiên này chẳng hề u tối chút nào, ngược lại vô cùng sáng sủa. Quan trọng nhất là không gian trong đây rất lớn, căn bản không nhỏ như khi nhìn từ bên ngoài vào.
“Có chút thú vị, người sáng tạo ra bí cảnh này thật lợi hại”.
Cảm nhận được sự thần kỳ của tháp Hạo Thiên, Trần Triệu Dương càng nảy sinh hứng thú to lớn hơn đối với người đã dựng nên bí cảnh này.
Xem ra những chuyện lão già kể cho mình nghe cũng không hẳn đều là truyện cổ tích thần thoại, có lẽ bởi vì lúc trước trình độ không đủ nên chưa thể tiếp xúc đến.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu nảy sinh nghỉ ngờ đối với thân phận của lão già, rốt cuộc lão già là tồn tại thế nào chứ?
Những thứ ông ấy chỉ lúc trước đều thật sự tồn tại, cả lúc ở Hắc Châu đụng phải Cửu Cung Bát Quái Trận, bên trong có cờ trận hẳn cũng là của lão già để lại.
Lão già này là người rất thần bí, thật hy vọng có thể nhanh chóng gặp lại ông ấy, để ông ấy giải thích rõ ràng với mình.
Trần Triệu Dương thu lại suy nghĩ trong đầu mình, bắt đầu cẩn thận di chuyển bên trong không gian này. Tháp Hạo Thiên tuyệt đối không đơn giản như vậy, chắc chẳn sẽ có nguy hiểm, cho nên buộc phải cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Trần Triệu Dương đã tìm được những người cùng tiến vào trong tháp, chẳng qua mọi người đều tự đề phòng, không lập thành nhóm.
Ngay khi bọn họ tiến về phía trước, Trần Triệu Dương đột nhiên biến sắc, bởi vì anh có đôi mắt xuyên thấu cho nên anh đã sớm dùng để dò xét tình huống trong ngọn tháp này.