Nghe thấy điều kiện đạt được, ánh mắt Trần Triệu Dương đột nhiên sáng lên, nhưng sau đó bình tĩnh trở lại.
¡, mấy người đã không có nhiều điểm như thế này thì đổi đại cho tôi một cái đi”, Trân Triệu Dương nhanh chóng áp chế cái suy nghĩ trong lòng của mình xuống, sau đó nói chuyện với Bạch Thấm.
“Anh chắc chắn không gia nhập Long Tổ sao? Nếu như: anh đã gia nhập rồi thì lò luyện đan trị giá một triệu điểm này sẽ là của anh”, Bạch Thấm vẫn không buông tha, dụ dỗ Trần Triệu Dương.
“Đừng nhiều lời nữa, mau lên đi. Lúc nào hàng đến báo cho tôi một tiếng, tôi đến lấy”, Trần Triệu Dương hơi mất kiên nhẫn, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
“À, đúng rồi. Đừng quên chuẩn bị nguyên liệu, đợi đến khi lò luyện đan vừa đến, tôi sẽ luyện chế thuốc giải độc cho cô trước”, lúc vừa ra đến cửa, Trần Triệu Dương quay đầu lại nói với Bạch Thấm rồi bỏ đi.
“Phù... cuối cùng cũng có thể thở phào được rồi”, sau khi Trần Triệu Dương rời đi, Đoàn Thiên Thụy lập tức thở hắt ra một hơi, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, sắc. mặt thoải mái.
“Sao thế? Lúc đứng bên cạnh anh ta, cậu rất áp lực à?”, Bạch Thấm nhìn Đoàn Thiên Thụy một cách kỳ lạ.
Phải biết rằng, cái tên này ngày nào cũng ra dáng một đại ca, ông chủ lớn, từ trước đến nay chưa từng nói sợ ai, nhưng vừa nãy Trần Triệu Dương ở đây, tên nhóc này lại giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, có thể đứng vững là tốt lắm rồi.
“Đương nhiên là áp lực rồi, tên này là một kẻ biến thái, mới được bao nhiêu tuổi đầu mà đã có thể đánh bại võ đạo tông sư rồi, ở trước mặt anh ta, đương nhiên phải cảm thấy áp lực đè nặng như quả núi chứ”, Đoàn Thiên Thụy vểnh hai chân đang vắt chéo lên, nói với vẻ mặt đầy tôn sùng.
“Quả thực tên này rất thần bí, tôi đã từng điều tra qua tài liệu về anh ta, chỉ có thể tra ra vài thông tin bình thường, nhưng tra sâu chút nữa thì cuối cùng lại chẳng thể ra cái gì cả".
“Cho nên, có thể khẳng định được một điểm, tên Trần Triệu Dương này tuyệt đối không phải là người bình thường, rốt cuộc thân phận của anh ta là gì? Tôi thật sự rất tò mò”, vẻ mặt của Bạch Thấm đầy vẻ mong đợi.
“Bằng không, chúng ta tìm người điều tra một chút về Trần Triệu Dương đi, dù sao, chúng ta không có quyền hạn nhưng có người lại có quyền hạn này đấy”, hai mắt Đoàn Thiên Thụy lập tức sáng rỡ, nói thẳng.
“Thôi bỏ đi, tôi muốn rút người đi rồi, biết những thứ này. cũng không có ý nghĩa gì”, Bạch Thấm lắc đầu, bây giờ cô không có nhiều tâm trạng mà đi lo mấy chuyện bao đồng này nữa, quan trọng nhất bây giờ là phải đưa gia tộc vượt qua được cửa ải lần này là được rồi.
Sau khi ra khỏi quán bar, Trần Triệu Dương mới phát hiện ra, trời đã nhá nhem tối, lăn qua lăn lại cả một ngày ở đây rồi.
Cũng may, lần này đi thu hoạch được một chút, Trần Triệu Dương cũng không quan tâm lắm về cuộc chiến trên võ đài của nhà họ Tiền, vô tình tranh thủ cơ hội lần này, xem xem thực lực của nhà họ Tiền như thế nào, còn về phần nhà họ Mộ Dung, Trần Triệu Dương đã nhờ Bạch Thấm đi điều tra rồi.
Thực lực bên ngoài của nhà họ Mộ Dung này đã đạt đến trình độ võ đạo thế gia rồi, thế nhưng, thực lực bên trong thì không ai biết được.
Dù sao, tốt xấu gì thì nhà họ Mộ Dung cũng kế thừa từ một gia tộc lớn hơn trăm năm, nếu như thực lực không quá vượt trội thì làm sao có thể kế thừa cho đến ngày nay?
Cả một ngày rồi Trần Triệu Dương vẫn chưa ăn cơm, lập tức quẹo trái quẹo phải một hồi, cuối cùng cũng tìm được. quán thịt heo kho trong ngõ nhỏ, gọi một bát nóng hổi.
Trước khi đến thủ đô, Trần Triệu Dương đã rất khao khát được nếm thử đồ ăn ở đây, cho nên, lần này nhất định phải ăn những món ăn bản địa, chính thống mới được.