Sau khi đi xem hơn mười sạp, Trần Triệu Dương mệt mỏi, ngồi xuống cửa một sạp hàng, th ở dốc.
Sau khi thanh toán xong, Nam Cung Yến đi tới. Cô nhìn Trần Triệu Dương, nói: “Trần Triệu Dương, chúng ta mua năm, sáu chục khối đá rồi, còn mua thêm nữa không? Tôi đã tiêu cả chục triệu rồi!”
Trần Triệu Dương hút điếu thuốc, nhìn Nam Cung Yến nói: “Em yên tâm đi, chắc chẳn không lỗ đâu!”
“Thật sao?”
Nam Cung Yến hỏi.
“Ừ!”, Trần Triệu Dương gật đầu chắc nịch. “Vậy chúng ta có chọn nữa không?” Nam Cung Yến hỏi.
“Thôi!
Trần Triệu Dương lắc đầu.
Bây giờ, chân khí của anh đã gần cạn, Thấu Thị ngày càng yếu, có lúc không thể sử dụng được Thấu Thị.
“Chọn lấy ba khối đá trong số chúng ta mua đi”, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
Anh đã tính toán cả rồi, trong đống đá mình mua, có ba khối phỉ thúy khá tốt.
Trong ba khối, có hai khối chủng băng, một khối thủy chủng ngọc.
Hai khối ngọc phỉ thúy chủng băng, một khối to cỡ quả trứng gà, một khối cỡ trứng ngỗng, khối thuộc thủy chủng ngọc thì to hơn chút.
Trần Triệu Dương định giá ba khối ngọc, cũng tầm năm chục triệu.
Mất có ba trăm ngàn để mua ba cục đá lại được giá năm chục triệu, cũng xem như lời to rồi.
Hơn nữa một sàn cược ngọc có thể xuất hiện ba khối ngọc chủng băng đúng là chẳng khác nào một tờ vé số, ba
người trúng giải.
Trần Triệu Dương không tin thầy Sơn có thể chọn cái nào. cũng trúng.
“Họ Trần kia, anh chọn xong chưa? Chúng tôi đã chọn xong rồi!”
Tất Văn Bách đi qua, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang ngồi nghỉ ngơi, hắn cười nói.
“Tôi nghe nói cậu mua rất nhiều, có phải thật không?”, thầy Sơn đứng cạnh Tất Văn Bách, cười nói: “Bây giờ không nắm chắc nên mới mua nhiều thế chứ gì?”
“Ha ha, ông xem sắc mặt anh ta kìa, có lẽ bị chúng ta dọa cho sợ chết khiếp rồi!”, Tất Văn Bách nhìn thấy sắc mặt Trần
Triệu Dương có phần nhợt nhạt, hẳn cười nhạo.
“Anh ở đây tỏ vẻ cái gì? Lẽ nào các anh chọn xong rồi sao?"
Nam Cung Yến khế hừ một tiếng, bực dọc nói.
“Có khó khăn gì sao?”, Tất Văn Bách cười nói: “Có thầy Sơn ở đây, chẳng cần tốn nhiều thời gian”.
Thầy Sơn tỏ ra cao ngạo: “Có cần tôi cho cô xem không?” Nói rồi, thầy Sơn dịch người ra, để trống một khoảng.
Nam Cung Yến nhìn qua khoảng trống, trông thấy trên chiếc xe đẩy có ba khối đá.
Ba khối đá này nặng tầm mười lăm, hai mươi cân.
Với kiến thức ít ỏi của Nam Cung Yến cũng có thể nhìn ra được, bề ngoài của ba viên đá này không tồi, khả năng lấy được món đồ tốt ở trong đó rất cao.
Trần Triệu Dương tập trung sức sức chú ý để dùng Thấu Thị, nhìn một lượt.
Nhìn thấy ba cục đá kia, cả người anh bỗng cứng đờ.
Ba cục đá mà thầy Sơn chọn thực sự rất đỉnh.
Có một khối thủy chủng ngọc, một khối chủng băng, ngạc nhiên hơn là có một khối chủng thủy tinh. Đáng sợ nhất là khối thuộc chủng thủy tinh đó còn to bằng quả trứng ngỗng.
Phỉ thúy thuộc chủng thủy tinh là đồ vật cực kỳ hiếm. Chỉ cần khối đá này được cắt ra cũng đủ đè bẹp ba khối đá của anh.
“Ha ha, hai người cứ chọn từ từ đi, chúng tôi đến chỗ cắt đá đợi!"
“Nhóc con, nhớ chọn ra món đồ xịn một chú. Tôi không muốn mình thằng một cách dễ dàng đâu!”, thầy Sơn tràn đầy tự tin nói.
Dứt lời, hai người vui vẻ rời đi.