Mọi người thấy Trần Triệu Dương nhanh chóng dùng chân khí của mình để biến những dược liệu kia thành bụi phấn, ngay sau đó anh liền bắt đầu điều chế thuốc, loại bỏ những tạp chất vô dụng trong dược liệu ra, chỉ chắt lọc lại những phần tinh hoa.
Dưới sự ảnh hưởng của chân khí, dược liệu đang ở trạng thái bột phấn bị bóc tách ra, tạo thành một vũng chất lỏng dịch thuốc màu xanh biếc, vô cùng đậm đặc.
“Xong rồi”, sau đó, Trần Triệu Dương khống chế dung dịch thuốc kia, đưa nó vào trong một cái bình ngọc rồi đậy nút lại.
“Quá thần kỳ, thật sự là khiến người khác phải bất ngờ”, lần này, nhìn thấy được các bước điều chế thuốc của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh và những người có mặt ở đây đều phải trợn tròn mắt lên nhìn.
Bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện gì vượt quá sức tưởng tượng như thế này cả, không khác gì đang được xem một màn biểu diễn phép thuật trực tiếp.
“Tuyên Hoàng, đến lúc anh bảo em cho ông Quý uống bình thuốc này thì em hãy cho ông Quý uống luôn, chú ý, không được quá nhanh, cũng không được quá chậm, hiểu không?”, Trần Triệu Dương mở bọc châm của mình ra, bày lên trên bàn, đồng thời nói với Tuyên Hoàng.
“Vâng, anh yên tâm đi, nhất định sẽ chuẩn thời gian", vẻ mặt Tuyên Hoàng nghiêm túc, gật đầu một cái. Chuyện liên quan tới an nguy của ông nội hai, cô ấy không dám chủ quan một chút nào.
Nhận được lời đảm bảo của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương bắt đầu châm cứu cho Quý Vân Hải.
Lần này anh châm cứu, thật ra chính là vì để bảo vệ tâm mạch cho Quý Vân Hải, bởi vì lát nữa khi nước thuốc kia tiến vào trong cơ thể của Quý Vân Hải thì chắc chắn sẽ phá vỡ sự cân bằng được tạo nên bởi các độc tố trong cơ thể của ông ta. Nếu như không bảo vệ được tâm mạch của ông ta thì sợ là ông ta sẽ bị trúng độc mà chết trước.
Chỉ có điều, có những độc tố này tồn tại, thời gian Trần Triệu Dương bảo vệ được tâm mạch rất ngắn, nhất định phải cho Quý Vân Hải uống bình thuốc kia trong vòng mấy giây khi anh hoàn thành xong việc châm cứu.
Hai tay Trần Triệu Dương giống như tia chớp, không ngừng cắm những cây châm có tính chất không đồng nhất vào người Quý Vân Hải.
“Ngay lúc này”, khi một cây châm cuối cùng trên tay Trần Triệu Dương được cảm lên người Quý Vân Hải, Trần Triệu Dương đột nhiên quát lớn một tiếng.ị Tuyên Hoàng vẫn luôn chờ mệnh lệnh của Trần Triệu Dương, sau khi nghe được tín hiệu của Trần Triệu Dương, cô ta nhanh chóng bóp miệng ông nội hai của mình ra, đổ trực tiếp nước thuốc trong chiếc bình nhỏ vào miệng ông ta, sau đó Tuyên Hoàng nhanh nhẹn khép miệng của Quý Vân Hải lại, nâng người ông ta lên.
Nước thuốc trong miệng Quý Vân Hải chảy thẳng xuống dạ dày, không hề lãng phí một giọt thuốc nào.
Nhìn thấy Tuyên Hoàng cho Quý Vân Hải uống thuốc xong xuôi, lúc này Trần Triệu Dương mới đưa chân khí của mình vào trong cơ thể của Quý Vân Hải, giúp cho cơ thể của ông ta có thể hấp thụ hết ‹đ bình thuốc kia.
Đợi đến khi Trần Triệu Dương giúp Quý Vân Hải 1Ì hấp thụ hết bình thuốc kia xong, sắc mặt của Quý Vân Hải đã trở nên bình thường.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Quý Vân Hải chậm rãi mở mắt, ánh mắt không còn vô thần và đờ đẫn như lúc trước nữa, mà rất có thần, rất sáng.
“Ông Hạ, anh bạn Trần Triệu Dương, lần này. thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”, Quý Vân Hải nhìn đám người trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, đương nhiên, còn có chút bi thương mờ nhạt.
“Ông anh, ông... Ông khỏe chứ? Ông biết tất cả mọi chuyện ư?”, nghe thấy Quý Vân Hải nói chuyện, Hạ Thanh Minh lập tức lộ ra vẻ kích động, tiến lên nắm chặt lấy tay Quý Vân Hải, xúc động nói.
“Mặc dù trong khoảng thời gian bị trúng độc, hành động của tôi có bị hạn chế, nhưng đầu óc của tôi thì vẫn tỉnh táo. Chuyện gì xảy ra tôi đều biết hết, haiz, đúng là gia môn bất hạnh, khiến mọi người phải chê cười rồi”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
“Ông nội hai ơi, tốt quá rồi, ông không sao cả, thật sự là quá tốt”, nhìn thấy ông nội hai của mình đã khôi phục lại, Tuyên Hoàng ngồi xổm xuống trước mặt Quý Vân Hải, run run nói.
“Đứa nhỏ này, mau đứng dậy đi, các cháu vất vả rồi”, nhìn thấy đứa cháu mình yêu thương nhất, nước mắt Quý Vân Hải giàn dụa trên mặt, run rẩy kéo Tuyên Hoàng đứng lên.