“Được rồi”.
Trần Triệu Dương lau mồ hôi trên trán, thu châm lại.
Trong quá trình châm cứu lúc nãy, Trần Triệu Dương cảm thấy Tô Hồng Mị cố ý khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ, anh chỉ đang chữa bệnh thôi, không có làm chuyện gì khác cả.
“Trần Triệu Dương, sao cả đầu cậu toàn mồ hôi thế? Cậu có muốn vào tắm qua một chút không?”
Tô Hồng Mị vừa lấy lại sức lực liền nhìn Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.
“Còn không phải là do chị làm hại sao”.
Trần Triệu Dương cười khổ.
“Không phải là do kỹ thuật châm cứu của cậu quá tốt sao?”, Tô Hồng Mị cười đắc ý: “Lại nói, tôi cũng cho phép cậu làm chút gì đó, tôi sẽ không trách cậu đâu mà”.
“Bỏ đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu: “Bệnh của chị còn chưa chữa khỏi đâu”.
“Vậy đợi đến lúc tôi khỏi bệnh, cậu muốn người ta lấy thân báo đáp sao?”, Tô Hồng Mị nheo mắt, cười: “Người ta rất là cam tâm tình nguyện đó”.
“Ha ha”.
Trần Triệu Dương thu châm lại: “Đợi chút nữa thì chị hãy đi tắm nhé”.
“Ừm”, Tô Hồng Mị nhẹ giọng, rồi lại hỏi tiếp: “Trần Triệu Dương, y thuật của cậu là học từ ai thế? Bệnh này của tôi các chuyên gia đều nói là không thể chữa được, mà cậu vừa ra tay thì lại chữa được”.
“Học theo một ông chú”, Trần Triệu Dương nhấn mạnh lại một lần nữa: “Một ông chú vô cùng bủn xỉn”.
Nói thật là, tự nhiên Tô Hồng Mị nhắc đến lại làm Trần Triệu Dương nhớ đến ông chú kia.
Trần Triệu Dương là một cô nhi, từ khi anh biết nhận thức đến nay, đều luôn ở cùng ông chú đó học võ thuật và y thuật.
Sau này khi Trần Triệu Dương đi lính, mới rời xa ông chú đó. Đợi đến khi Trần Triệu Dương xuất ngũ ra, ông chú đó liền sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ khác nhau cho anh làm vì thế nên hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Bao gồm cả lần này, do mắt của Trần Triệu Dương gặp phải chút vấn đề nên chuẩn bị quay lại để nghỉ ngơi một chút.
Ai ngờ ông chú đó lại sắp xếp cho anh nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến, mà cái nhiệm vụ này còn là vô thời hạn chứ.
“Ông chú đó nhất định phải là một người vô cùng tài năng vì thế mới có thể dạy cho cậu những kĩ năng thần kì như vậy”, Tô Hồng Mị nhẹ giọng: “Còn cậu nói ông chú đó là một người bủn xỉn, chắc là do cậu hiểu sai về ông ấy rồi”.
“Cái này chắc chắn không phải là hiểu sai”, Trần Triệu Dương nói một cách khẳng định: “Ông lão đó không những bủn xỉn mà lại còn đáng ăn đòn”.
Nhắc đến đây, Trần Triệu Dương lại thấy đây chính là một câu chuyện đẫm nước mắt khác.
Bản thân mình bao nhiêu năm qua đã làm biết bao nhiêu nhiệm vụ thập tử nhất sinh, mỗi một nhiệm vụ đều có giá trên trời thế mà ông chú kia mỗi lần lại chỉ đưa cho anh có mỗi 200 tệ.
Trần Triệu Dương nghĩ nếu không phải do nể tình và đánh không lại ông chú đó thì anh đã sớm tạo phản rồi.
“Haha, thật sao? Tôi thực sự rất muốn được gặp ông chú đó một lần đấy”.
“Vẫn là thôi đi, ông ấy vừa nhìn thấy gái đẹp là hai mắt liền phát sáng hết cả lên”, Trần Triệu Dương lắc đầu: “Tôi sợ là sau khi ông ấy nhìn thấy chị sẽ quên mất mình còn có một người đệ tử là tôi đây”.
“ Thật sao?”
“Ừ”.
“Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây”.
Trần Triệu Dương nói chuyện với Tô Hồng Mị một lúc liền nhìn thời gian và nói.
“Trần Triệu Dương, tôi còn một chuyện muốn nói với cậu”.
Tô Hồng Mị đột nhiên nhớ ra, liền nắm lấy tay Trần Triệu Dương.
“Còn chuyện gì nữa sao?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Rất nhanh thôi là đến đại hội võ thuật Nam Hải rồi, tôi nghe nói là Triệu Ngũ Gia và Lý Tam Đa bên đó lần này đã mời hai cao thủ đến giúp đỡ, đến lúc đó tôi muốn mời cậu giúp một tay”, Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương với một ánh mắt mong đợi: “Tôi đã sắp xếp hết những cao thủ bên tôi rồi, đến lúc đó chưa chắc cậu đã phải ra tay, chỉ là nếu mà có cậu ở bên cạnh thì tôi sẽ cảm giác an toàn hơn”.
Trần Triệu Dương cũng biết một chút về đại hội võ thuật mà Tô Hồng Mị nhắc đến.
Đó chính là ba thế lực lớn ở Nam Hải, để giải quyết những mâu thuẫn của ba thế lực trong việc tranh giành lãnh thổ nên họ đã quy định với nhau, cứ ba năm một lần, các bên sẽ mời các cao thủ đến và đấu ba trận trên võ đài, người thắng cuối cùng sẽ là người được quyết định mọi việc trong ba năm tiếp theo.
Vì thế ba thế lực này đều vô cùng coi trọng đại hội võ thuật này, Tô Hồng Mị tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đến lúc đó mà tôi có thời gian thì lại bàn”.
Trần Triệu Dương không muốn nhúng tay vào chuyện này quá nhiều.
“Đi đây!”
“Tối nay có thể đừng đi hay không?”
Tô Hồng Mị nắm chặt tay Trần Triệu Dương, hỏi.
“Không thể!”
Trần Triệu Dương trả lời.
“Nếu không chúng ta đặt cược đi, nếu cậu thua thì tối nay không được đi nữa”, Tô Hồng Mị nháy mắt.
“Cược gì?”
“Quy tắc cũ”, Tô Hồng Mị cười.
Tô Hồng Mị nói như thế, Trần Triệu Dương nghiêm túc đánh giá cô, sau đó cười xấu xa nói: “Màu tím”.
Tô Hồng Mị nghe đến đây thì sững người “Sao cậu lại biết được?”
“Nhìn thấy”.
Nói xong, Trần Triệu Dương quay người đi ra ngoài.
“Cậu cái tên xấu xa này, thực sự là nhìn thấu được sao?”, Tô Hồng Mị oán giận: “Nếu không thì sao có thể lần nào cũng đoán đúng được”.
Trần Triệu Dương nghe được lời Tô Hồng Mị nói, liền cười và rời đi.
Anh thực sự có khả năng nhìn thấu, sau khi đôi mắt bị thương vào lúc làm nhiệm vụ lần trước hồi phục lại, Trần Triệu Dương phát hiện ra bản thân mình có khả năng nhìn xuyên thấu, còn tại sao lại như thế thì tất nhiên là Trần Triệu Dương không thể giải thích được.
Thái độ của Trần Triệu Dương chính là việc gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đối mặt với nó.
Sau khi Trần Triệu Dương ra khỏi quán bar, anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tìm thuê một chiếc xe đạp công cộng để đi ra ngoài.
Theo bản đồ trên điện thoại, Trần Triệu Dương đi đến phía sau con hẻm của quán bar mới nhìn thấy một chiếc xe đạp công cộng.
Trần Triệu Dương quét mã trên điện thoại để mở khóa.
“Mấy tên lưu manh các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người, các người không được lại đây”.
Trong lúc Trần Triệu Dương đang lái xe chuẩn bị rời khỏi đây thì từ phía trong con ngõ truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Triệu Dương liền đạp xe vào sâu trong ngõ.
Sau khi đi một vòng, Trần Triệu Dương mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngay ở phía trước, Dương Lệ mặc một bộ quần áo bó sát đang bị mấy tên lưu manh vây ở giữa.
Dương Lệ lúc này đã hơi say, cô thất tha thất thiểu chỉ vào mấy tên lưu manh xung quanh: "Các người đừng tới đây. Nếu các người còn tới nữa, đừng trách tôi ra tay".
Mấy tên lưu manh nhìn thấy bộ dạng thất tha thất thiểu của Dương Lệ lúc này, liền cười phá lên.
“Này em gái xinh đẹp, em định ra tay thế nào với các anh đây?”
“Định dùng nắm đấm nhỏ kia đấm vào ngực anh sao?”
“Nếu em muốn ra tay, thì đến đây, anh rất sẵn sàng cho em một cơ hội”.
“Haha, đến đây, đến đây”.
Mấy tên lưu manh vừa cười, vừa sán gần lại Dương Lệ.
Dương Lệ nhìn thấy bọn họ sán lại gần, liền trực tiếp ra tay.
Nhưng do uống quá say rồi, cô muốn tiến lên phía trước nhưng cơ thể lại ngã ra sau.
Ngay lập tức cô liền bị dồn vào góc tường.
Lúc này mấy tên lưu manh lại càng hưng phấn hơn.
“Ê!”
Đúng vào lúc này, Trần Triệu Dương – người không để chuyện này vào mắt lại kêu lên một tiếng.
Trần Triệu Dương kêu lên như thế khiến cho tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào anh.
Dương Lệ nhìn thấy Trần Triệu Dương thì sững người: “Là cậu sao?”
“Ừ, là tôi”.
Trần Triệu Dương lái xe lại gần chút nữa, cười: “Đội trưởng Dương, cần tôi giúp gì không?” --------------------