Có điều anh cũng không biết người cần đón là ai nên đành phải gọi Nam Cung Yến dậy.
“Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy? Mấy giờ „ sau khi tỉnh lại, Nam Cung Yến vươn vai, khuôn ngực đầy đặn của cô khiến anh nhìn không chớp mắt.
“Mới 7.30 thôi, vẫn còn rất sớm”, thu lại ánh mắt, Trần Triệu Dương nhìn thời gian rồi nói.
“Còn sớm vậy à, tốt rồi”, Nam Cung Yến không hề bận †âm tới ánh mắt của Trần Triệu Dương mà sờ lên bụng mình, bởi vì lúc này bụng cô vang lên những tiếng kêu ọc ọc.
“Đói rồi à? Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì nhé?”, Trần Triệu Dương cố nhịn cười nói.
“Tôi không muốn đi, anh đi mua cho tôi nhé”, Nam Cung Yến nói bằng giọng nũng nịu hiếm thấy.
“Được thôi, không thành vấn đề, vợ anh là trên hết”, Trần Triệu Dương nở nụ cười nuông chiều, sau đó liền mở cửa xuống xe.
Nghe thấy những lời này của anh, cô ngây người ra.
Mình sao vậy nhỉ? Sao lại làm nũng với anh ấy, hơn nữa còn bảo anh ấy mua đồ ăn cho mình nữa.
Trần Triệu Dương đương nhiên không biết được Nam Cung Yến đang nghĩ gì, có điều anh cũng cảm nhận được thái độ của cô đối với anh đã thay đổi, đây là một chuyện tốt.
Anh nhanh chóng mua đồ ăn rồi đi tới trước xe.
Nhưng có một vài người đang bao vây chiếc xe, điều này. khiến Trần Triệu Dương không khỏi chau mày lại.
“Này, các người là ai?”, Trần Triệu Dương trực tiếp đi tới rồi kéo hai người trong đó ra, nghiêm giọng nói.
“Em không sao chứ?”, thấy Nam Cung Yến trong xe đang hoảng hốt, Trần Triệu Dương vô cùng phẫn nộ.
“Tôi không sao”, Nam Cung Yến thấy Trần Triệu Dương đã về nên cảm thấy yên tâm, lắc läc đầu.
“Vậy em ở nguyên trong xe, đừng xuống, để anh giải quyết”, Trần Triệu Dương thấy ngoài hoảng hốt ra, Nam Cung Yến không có vấn đề gì mới yên tâm.
Sau đó, anh nhìn sang mấy người đó.
“Thăng nhãi, chiếc xe này và cô gái trong xe đều là của mày sao?”, tên cầm đầu thấy Trần Triệu Dương, liền nở nụ cười xấu xa.
Những người còn lại nhìn Nam Cung Yến trong xe cũng cười nham nhở.
“Tôi không quan tâm các người có mục đích gì, bây giờ tôi cho các người 3 giây để cút đi!”, Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, đây là chốn đông người, anh không muốn gây phiền phức.
“Ha ha, tao không nghe lầm đấy chứ, hẳn ta lại bảo chúng †a cút ư?”, tên cầm đầu cười lớn, những người khác cũng hùa theo cười điên cuồng.
“Thăng nhãi, mày rất ngông nghênh đấy. Bây giờ, tao cũng cho mày một sự lựa chọn, một là mày để cô gái đó lại cho tao, hai là mang một trăm ngàn tệ tới, mày hãy tự chọn đi”, tên cầm đầu tới trước mặt Trần Triệu Dương, giơ tay ra ấn lên ngực anh, kiêu ngạo nói.