“Cậu Trần, điều tra được rồi, đám người đó đi vào đường Cảnh Sơn, là một chiếc xe việt dã, biển số xe là BA0135, rất có thể là biển ảo. Nếu bên này có tin gì mới thì tôi sẽ báo ngay cho cậu”, Hứa Thiệu Phong không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Được”, Trần Triệu Dương cúp điện thoại rồi lao nhanh lên xe, nếu đã tìm được chiếc xe đó rồi thì tin rằng với khả năng của Hứa Thiệu Phong, đối phương chắc chăn không thoát khỏi sự giám sát của anh ta.
Sau khi Trần Triệu Dương khởi động xe rời đi thì đám Tiểu Mao bên này cũng gửi ảnh đến, xem ra là từ liệu về đám người đó được trích ra từ CCTV.
Xe lao nhanh trên đường, hơn nữa Hứa Thiệu Phong cũng gửi thông tin định vị của chiếc xe đó qua cho anh rồi, Trần Triệu Dương chỉ cần đi theo chỉ dẫn, thì có thể tìm được chiếc xe đó.
“Cậu Trần, chiếc xe này hình như đổi người lái rồi", ngay khi Trần Triệu Dương sắp đến nơi thì Hứa Thiệu Phong nói.
“Cho tôi một mục tiêu chính xác đi”, Trần Triệu Dương không quan tâm Hứa Thiệu Phong nói gì mà chỉ muốn biết kết quả.
“Cho tôi 1 phút”, Hứa Thiệu Phong không cúp điện thoại mà lập tức bắt tay vào điều tra.
“Cậu Trần, phía trước có hai chiếc xe vô cùng khả nghỉ, một cái cách cậu chưa đến 2km, một cái cách cậu 5km”, Hứa Thiệu Phong không cho Trần Triệu Dương một đáp án mơ hồ mà trực tiếp cho. anh hai lựa chọn.
“Hiểu rồi”, Trần Triệu Dương lập tức giãm lên chân ga, tốc độ chiếc xe gần như lên đến cực hạn, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.
Khi anh tìm được chiếc xe mà Hứa Thiệu Phong nói thì dùng khả năng xuyên thấu nhìn qua một cái, phát hiện ra Nam Cung Yến không có ở bên trong mà đây chỉ là một cách che mắt của mấy người này thôi.
Trần Triệu Dương lập tức quay đầu xe đuổi theo chiếc xe còn lại.
Trong quá trình mà anh đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn tên hiển thị ở phía trên thì anh lập tức híp mắt lại bởi vì số điện thoại thật ra là mã bị cắt xén, chỉ có một khả năng, điện thoại đã bị mã hóa.
“Trần Triệu Dương, hi vọng mày vẫn khỏe”, nghe thấy giọng nói âm trầm truyền đến thì Trần Triệu Dương nhăn mày lại.
Bởi vì anh thực sự chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ, vì giọng này nghe qua thì giống giọng con gái nhưng nghe kĩ cũng có chút giống giọng đàn ông.
“Mày là ai? Có chuyện gì?”, Trần Triệu Dương không muốn nhiều lời với họ mà hỏi thẳng.
“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là vợ mày đang trong tay tao, nếu muốn cô ta không xảy ra chuyện gì thì nghe theo sự chỉ huy của tao”, giọng nói đó vô cùng đáng sợ, nói một cách độc đoán.
“Làm sao tao biết được mày có nói thật hay. không? Trừ khi mày cho tao nghe giọng của vợ tao”, Trần Triệu Dương cảm thấy lo lắng, rồi lạnh nhạt nói.
“Được, cho mày nghe giọng vợ mày”, giọng nói bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo.
“Các người là ai? Thả tôi ra, huhu...”, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương lập tức cảm thấy đau lòng.
“Vợ à, anh đây, đừng sợ, yên tâm đi anh sẽ cứu em ra mà”, Trần Triệu Dương nghe thấy thì nói một cách gấp gáp. thật là cảm động, đừng lo, chỉ cần mày làm theo lời tao nói, thì tao sẽ cho hai người đoàn tụ”, giọng nói bên kia hét lên một âm thanh kỳ lạ, rồi hứa hẹn.