Hơn nữa, bao nhiêu biệt thự ở đây đều là của Trần Triệu Dương, như thế đã khiến Nam Cung Thành mở rộng tầm mắt rồi, ông cụ cũng biết khu biệt thự ở hồ Lộc Minh xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không ngờ rằng lại bị Trần Triệu Dương lấy được, thế mà còn tu sửa lại thành như vậy.
Với ánh mắt của ông cụ, đương nhiên có thể nhìn ra được khu biệt thự nhìn như yên bình này, thật ra có rất nhiều sát khí.
Không sai, chuyện Mộ Dung Phong đánh lén đã khiến tính cảnh giác của Trần Triệu Dương tăng lên, anh đã bảo mấy người Tật Phong bố trí phong toả lại quanh khu biệt thự, có những vũ khí nóng như bom, còn có cả vũ khí lạnh là thuật cơ quan của Mặc Uyên.
Nếu như ngay từ đầu đã có những thứ này, như vậy chắc chắn mấy người Mộ Dung Phong sẽ không có khả năng dễ dàng tiến vào khu biệt thự, đây cũng là do Trần "Triệu Dương sơ suất.
Cho nên, lần tu sửa này khác với mọi lần trước, trong đầu Trần Triệu Dương đã có một phương án tu sửa đại khái rồi, mà lần tu sửa này cũng làm theo phương án của anh.
"Ông nội, cháu sắp xếp cho ông một căn biệt thự ở chỗ này, ông nhìn xem có thích hay không?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vẻ hài lòng trên mặt ông cụ, lập tức thở dài một hơi, sau đó lái xe dẫn ba người đến bên cạnh hồ Lộc Minh.
Bên trên hồ Lộc Minh có một căn biệt thự, đẩy cửa sổ ra sẽ có thể nhìn thấy hồ Lộc Minh xinh đẹp, trừ cái đó ra, diện tích căn biệt thự này và diện tích xung quanh đều vô cùng rộng lớn, đằng sau biệt thự có thể khai hoang ra một mảnh đất, dùng để trồng rau quả, cũng có thể dẫn nước hồ Lộc Minh lên để tưới tiêu cho đám rau quả này, chắc chắn là loại hình mà ông cụ thích.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy biệt thự này, ông cụ vô cùng hài lòng, liên quyết định sẽ ở lại đây.
"Thằng nhóc thối, cháu cũng có bản lĩnh thật lớn, nơi này tốt hơn Nam Sơn nhiều, ở đây có cảm giác hít thở thoải mái hơn, cả người cũng nhẹ nhàng hơn. Không tồi, không tồi đâu”, Nam Cung Thành cực kì hài lòng, khen ngợi Trần Triệu Dương không dứt lời.
Lúc bọn họ xuất phát, Trần Triệu Dương cũng đã bảo người ta chuyển những thứ cần thiết đến biệt thự này rồi, ông cụ có thể vào ở luôn, về phần những đồ đạc cá nhân của ông cụ, anh cũng đã bảo Nam Cung Minh Đức chuyển tới cho ông cụ rồi.
Bữa tiệc giữa trưa, Trân Triệu Dương không mời những người khác, chỉ có bốn người bọn họ, mà anh lại tự mình xuống bếp, ba người nhà họ Nam Cung đều rất hài lòng, không ngờ vậy mà anh còn có thể làm ra những món ăn màu sắc hương vị đầy đủ như thế.
Bận rộn một ngày, Nam Cung Minh Đức ở lại đây với ông cụ, mà đương nhiên Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến bị Nam ông đuổi về, hơn nữa trước khi đi, ông còn vụng trộm kéo con gái mình ra nói chuyện một lúc lâu.
Đến nỗi trên đường trở về, Nam Cung Yến cứ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Dương, có lúc anh nhìn sang, cô lại nhanh chóng quay đầu đi, sau đó gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, không dám nhìn anh thêm nữa.
Khiến cho Trần Triệu Dương không thể hiểu nổi, không biết bà xã mình bị làm sao.
"Bà xã, bố vợ anh nói gì với em vậy?”, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến không lái xe, mà tản bộ trở về, dù sao tuy nơi này rất lớn, nhưng khoảng cách giữa hai căn biệt thự lại không xa lắm.
"Không có...Không có gì, đi nhanh lên, em buồn ngủ lắm rồi”, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ bừng, lúc này liền bước nhanh hơn.
Trần Triệu Dương lập tức cảm thấy buồn cười, cô nàng này, cho rằng trời tối là mình không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô sao?
"Xem ra, bố vợ không thích anh, nói xấu anh rồi”, anh thở dài một hơi, sau đó làm ra vẻ lo lắng nói.