Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ông muốn thế nào?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Chỉ cần cậu trở về, quỳ xuống trước mặt cậu chủ của chúng tôi và nhận lỗi với cậu ấy. Còn cậu chủ muốn xử lý cậu như thế nào thì không phải chuyện của tôi”, Triệu Quyền lạnh nhạt nói.

“Ông già thối, ông có biết thế nào gọi là bệnh hoang tưởng không? Thật không hiểu tại sao ông lại sống được đến tuổi này", Trần Triệu Dương nói thẳng thản không chút khách khí.

Triệu Quyền vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh nhưng sau khi nghe thấy lời này của anh thì lập tức biến sắc, ông ta nhìn Trần Triệu Dương một cách tức giận.

“Thằng nhãi ranh đáng chết”, Triệu Quyền vốn cũng chỉ là thế hệ bảo hộ trẻ của nhà họ Phùng nhưng trước giờ đều được người ta tôn trọng, chưa bao giờ bị miệt thị như thế này.

“Ông già thối, không bình tĩnh nữa sao? Biết tức giận rồi, tốt lắm, điều này chứng tỏ ông đã không sống vô ích”, Trần Triệu Dương nói với Triệu Quyền một cách vô cùng bình tĩnh

Nhận lấy một chưởng mà Triệu Quyền vừa đánh qua, Trần Triệu Dương nghiêng sang một bên rồi lập tức đá chân một phát vào eo ông ta.

“Bịch...”

Triệu Quyền bị Trần Triệu Dương đá bay thẳng vào cửa sổ chiếc xe họ vừa đậu, khiến cho cửa kính xe vỡ tan tành.

“Già cả rồi, không ở nhà mà dưỡng lão đi mà cứ đi ra ngoài giả vờ giả vịt như thế không phải là tự tìm đường chết sao?”, Trần Triệu Dương läc đầu rồi nói với ngữ điệu giáo huấn.

Qua cuộc đấu tay đôi vừa rồi thì anh có chút thất vọng, thực lực của Triệu Quyền mới vừa đến hậu thiên đại viên mãn, ngay cả thiên tiên còn chưa đến mà lại còn dám ra ngoài làm loạn, thật đúng là không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào.

Triệu Quyền không ngờ đến thực lực của Trần Triệu Dương lại mạnh như thế, lúc ông ta nhận được điện thoại của Phùng Tuấn Khải không hề nghe hản ta nhắc đến thực. lực của anh ra sao, ông ta biết, mình chắc chắn không phải đối thủ của anh.

“Được rồi, tôi không muốn chơi cùng mấy người nữa, nếu Phùng Tuấn Khải vẫn không phục thì đừng có trách tôi không nương tay”, Trần Triệu Dương cười lạnh một cái rồi cảnh cáo Triệu Quyền.

Nói xong, anh cũng không muốn so đo với ông ta nữa mà lập tức đi về phía xe của Từ Hồng Nho.

Triệu Quyền lập tức thở dài, thực lực của Trần Triệu Dương quá mạnh, hơn nữa, khi anh không ra tay thì không thể nào nhìn ra được thực lực như thế nào, mới vừa rồi một đòn đó của anh vô cùng ổn định chứng tỏ anh cũng phải là một thiên tiên vô cùng mạnh.

Mặc dù ông ta đã là hậu thiên đại viên mãn rồi nhưng so với thiên tiên thì vẫn cách biệt một trời một vực, thiên phú của ông ta không đủ nên cả đời này cũng không biết có cơ hội để đột phá lên thiên tiên hay không.

Nhưng thanh niên mới tầm 20 tuổi này thế mà lại đạt được cảnh giới thiên tiên, điều này khiến ông ta phải đỏ mắt ghen ty.

Đợi đến lúc Từ Hồng Nho lái xe quay lại nhà họ Từ thì vừa hay nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang đứng chờ ngoài cửa, trông cứ như một người vợ đang chờ chồng về vậy.

Nhìn thấy xe của bố mình thì cô ta vô cùng kích động mà lao nhanh đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK