Tuy răng bí kỹ như vậy rất lợi hại, nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, bởi vì nó sẽ làm tiêu hao tuổi thọ hoặc là tiềm năng võ học.
Vẻ mặt của Trần Triệu Dương hơi khựng lại. Mặc dù thực. lực của anh bây giờ là thiên tiên tiểu thành, nhưng cho dù đụng phải thiên tiên đại thành thì anh cũng không sợ.
Thế nên anh chẳng hề để ý tới bí kỹ của Thái Vinh.
“Chiêu này có tên là Huyết Sát Chưởng, nếu mày có thể đỡ được thì coi như tao thua”, vẻ mặt của Thái Vinh âm trầm tột độ, bởi vì thi triển ra chiêu này thì có lẽ hẳn ta sẽ phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới khôi phục được.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là thiên phú võ học của hắn ta cũng sẽ giảm đi.
Nếu không có các bảo vật bên ngoài tác động vào thì e
rằng thực lực của hắn ta sẽ dừng lại ở đây.
“Nếu mày không đỡ được thì chứng tỏ mày tận số rồi”, trên mặt Thái Vinh mang theo nét điên cuồng. Ép hẳn ta phải thi triển ra chiêu này thì chẳng khác nào chặn đứng con đường võ học của hẳn ta, thù này không đội trời chung.
Vậy nên hắn ta không hề nghĩ tới chuyện giữ lại mạng sống cho Trần Triệu Dương.
Thái Vinh đột ngột tung ra một chưởng về phía Trần Triệu Dương. Dấu ấn bàn tay đỏ lừ hiện lên không trung, bủa vây lấy Trần Triệu Dương.
Cảm nhận được sát ý và sự điên cuồng của Thái Vinh, Trần Triệu Dương thản nhiên lắc đầu, ngón tay chậm rãi bản ra một cái.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn dấu ấn bàn tay đỏ rực kia với vẻ mặt không dám tin. Con người có thể thi triển ra thứ này được sao?
Đến khi nhìn sang Trần Triệu Dương, đối mặt với chiêu thức khủng khiếp đến thế mà anh chỉ vươn một ngón tay ra.
Đang làm trò hề đấy à? Dùng tính mạng để làm trò hề hay sao?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Hồng Mị siết chặt bàn tay, vẻ mặt chứa đầy sự lo lắng.
“Cưng tuyệt đối đừng gặp bất trắc gì đấy nhé”.
Hoàng Tuyền Chỉ.
Trần Triệu Dương hô khế một tiếng, ngón tay vô cùng bình thường ấy bản ra.
Dấu ấn ngón tay ấy đụng mạnh vào dấu ấn bàn tay của Thái Vinh.
Đoàng!
Một tiếng vang đinh tai vọng tới, khu vực giữa võ đài nổ tung, làn khói mịt mù lập tức bao phủ bốn xung quanh.
“Rốt cuộc là ai thăng vậy?” “Không biết, đã nhìn thấy gì đâu”. “Tôi thấy Thái Vinh thẳng chắc rồi”.
“Tôi cũng cảm thấy thế, chiêu ấy của Thái Vinh khủng khiếp quá”.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người bät đầu suy đoán, hiển nhiên bọn họ đều quan tâm xem rốt cuộc ai là người chiến thằng.
Chẳng bao lâu sau, lớp khói dần tản đi, một bóng người xuất hiện trong hố.
Mọi người tập trung nhìn sang mới phát hiện ra đó là Thái Vinh.
Chỉ có điều lúc này trông Thái Vinh khá thê thảm, quần áo rách tung tóe, máu tươi chảy ra khắp người.
“Thái Vinh thắng rồi”.
“Tôi biết mà”.
“Thắng nhóc kia đâu?”
Thấy vậy, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Ông cụ Cố và Tô Hồng Mị lập tức thay đổi sắc mặt, có thể nói răng trong số những người ở đây, chỉ có bọn họ là thực sự muốn Trần Triệu Dương thắng, nhưng tình hình lúc này khiến tâm trạng của bọn họ vô cùng nặng nề.
“Khụ khu...”
Đúng lúc này, Thái Vinh bỗng ho ra máu, sau đó cơ thể hẳn ta khẽ lung lay rồi quỳ phịch xuống mặt đất.
“Giám khảo, bây giờ đã tuyên bố ai là người mạnh nhất được chưa?”, nhìn đến đây, Lý Tam Đa lập tức mừng rỡ, hắn ta đứng dậy và nói với ba giám khảo.
Ông cụ Cố không nói gì cả, chỉ có điều vẻ mặt hơi trầm xuống.
Giang Phong Á cũng hơi cau có, dù sao Trần Triệu Dương cũng từng quen biết với nhà họ Giang mà. Lúc này, Đàm Hạc Minh nhìn hai người còn lại, trầm mặc giây lát rồi đứng lên nói: “Tiếp theo tôi xin tuyên bố, người giành chiến thẳng trong đại hội Nam Hải lần này là...”
Lý Tam Đa lập tức bước tới khu vực giám khảo, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Hiển nhiên là hẳn ta cho rẵng danh hiệu người mạnh nhất trong đại hội Nam Hải lần này thuộc về mình chắc rồi.