“Hừ!”
Nam Cung Yến thầm phỉ nhổ trong lòng: “Anh cứ nằm mơ. đi”.
Dứt lời cô liền tìm một hòn đá tự mình ngồi xuống.
“Nghỉ một lúc đi, nghỉ xong chúng ta lại tiếp tục. Tôi nói cho anh biết, anh đừng có lười biếng. Hôm nay nếu như không tìm được năm miếng thì đừng nghĩ tới việc về nhà”.
Nam Cung Yến nói đầy nghiêm túc.
“Em làm vậy khác nào muốn cái mạng già của anh”.
Trần Triệu Dương kêu to.
“Tôi mặc kệ”.
Nam Cung Yến mỉm cười: “Anh nhanh tìm cảm giác cho.
tôi”. Trần Triệu Dương im lặng châm lên một điếu thuốc.
“Anh Dương, anh đúng là không xem em là anh em mà. Đến một nơi náo nhiệt như này lại không gọi tiểu đệ cùng tới”.
Đúng lúc này, một bóng người chạy nhanh tới.
Cậu ta vừa chạy tới gần, liền cười nói: “Anh Dương, nghe nói anh nhặt được đồ tốt từ tay Tất Văn Bách, còn khiến hắn †a nhục nhã, mở được một miếng Phỉ Thúy Băng phải không? Đúng thật là. Đúng rồi, miếng Phỉ Thúy đó ở đâu? Mau cho em xem với”.
Giang Tử Phong bước tới, cứ như vậy liến thoảng nói không nghỉ.
Chuyện của Trần Triệu Dương đã lan truyền khắp cả chợ đá ngọc, Giang Tử Phong vừa đánh tiếng được liền nhanh chóng chạy đi tìm anh.
“Cái này thì đã tính là gì”, Trần Triệu Dương ung dung đáp lời: “Chuyện nhỏ”.
“Kiếm được gấp trăm lần, sao có thể là chuyện nhỏ”, Giang Tử Phong sầu não: “Hơn nữa em lại chưa từng gặp cảnh tượng nào k1ch thích như vậy. Anh Dương, em biết anh có tiếng là “đổ thần”, nhưng không ngờ tới anh còn là một cao thủ cược ngọc. Anh Dương, anh dạy em đi mà”. “Cậu có hứng thú với cái này à?” Trần Triệu Dương hỏi.
“Tất nhiên rồi. Phàm là thứ có thể đặt cược, em đều có hứng thú cả”.
Giang Tử Phong cười đáp.
“Chỉ là tôi không dạy được cho cậu”.
“Tại sao?”
“Cái này phải dựa vào cảm giác”, Trần Triệu Dương nói. “Vậy thì anh dạy em cách tìm cảm giác cũng được”.
“Không được”, Trần Triệu Dương đáp: “Cảm giác của tôi cũng là do cô ấy cho”.
“Chị dâu, chị làm thế nào cho anh Dương cảm giác vậy, chị cũng cho em một chút đi”, Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến chằm chằm cười nói.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng: “Cậu đừng nghe anh ta, chỉ nói vớ vẩn là nhanh”.
“Chị dâu, em tin lời anh Dương nói. Chị mau nói cho em biết là cảm giác gì đi”, Giang Tử Phong quấn quýt lấy Nam Cung Yến gặng hỏi.
Nam Cung Yến cũng không biết trả lời sao.
“Em yêu à, em cứ nói cho Tử Phong biết đi”.
Trần Triệu Dương đứng ở bên cạnh cười như không có việc gì: “Hay là chúng ta thị phạm cho cậu ấy cũng được”.
“Tốt quá!” Giang Tử Phong cười cười: “Anh chị mau thị phạm coi”.
“Đồ lưu manh, đi chết đi”, Nam Cung Yến thầm chửi rủa trong lòng.
Giữa ban ngày ban mặt lại hôn nhau, Nam Cung Yến cô thực sự không thể làm được việc này.
Nam Cung Yến không nói, thế nên Giang Tử Phong cứ quấn lấy cô.
Trần Triệu Dương lúc này cảm thấy thật thư thái.
Ngay khi Trần Triệu Dương hút xong điếu thuốc, anh nhìn thấy Tất Văn Bách và thầy Sơn đang đi về phía này.
Nhìn Tất Văn Bách tiến thẳng về phía mình, Trần Triệu Dương đại khái cũng đã đoán được hẳn ta muốn làm gì, hẳn ta nhất định là không cam tâm, còn muốn tìm cách nào đó
kiếm lại chút thể diện.
Còn về biện pháp mà hắn nghĩ ra, Trần Triệu Dương không cần nghĩ cũng biết.
“Tên họ Trần kial”
Tất Văn Bách vừa bước tới liền dán mắt lên người Trần Triệu Dương nghiến răng nói.
Trần Triệu Dương quay người sang một bên hút thuốc, anh không thèm để ý đến Tất Văn Bách.
Người khác phải nể mặt Tất Văn Bách, nhưng Trần Triệu Dương anh lại không cần.
Tất Văn Bách thấy thái độ này của anh lại càng thêm phiền não.
Nếu là bình thường, hẳn sớm đã cau mặt rời đi.
Nhưng hôm nay không giống vậy, hẳn đã bày binh bố trận xong, chỉ chờ để anh nhảy xuống hố.