Mọi người và Ngụy Thân vốn còn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy bác cả của mình lại cung kính Trần Triệu Dương, nói chuyện cũng rất mực cẩn trọng như vậy thì nhất thời trợn tròn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi, một cậu thanh niên ăn mặc bình thường như vậy, rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào chứ?
Lúc này Dương Lệ cũng thấy hoang mang, tuy rằng cô biết Trần Triệu Dương và nhà họ Ngụy có ân oán, nhưng lại không biết là ân oán gì.
Hiện giờ nhìn thấy thái độ của người nhà họ Ngụy đối với Trần Triệu Dương, cô lại càng thêm phần tò mò, rốt cuộc chàng trai này đã làm gì mà có thể khiến người nhà họ Ngụy đối xử đặc biệt tới vậy?
"Nếu như tôi không đến Vân Hải thăm thú, thì nhà họ Ngụy các ông không phải cũng sẽ đến Nam Hải tìm tôi sao, nếu đã như vậy, chi bằng tôi đến nhà họ Ngụy các ông một chuyến, giải quyết một lần tất cả các vấn đề đi".
"Dù sao thì con người tôi cũng không thích phiền phức, thế nên, giải quyết ngọn nguồn với nhà họ Ngụy là cách lựa chọn tốt nhất".
Trần Triệu Dương nói với giọng bình thản, anh đến thành phố Vân Hải này, chưa từng nghĩ tới việc sẽ dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Ngụy.
Người đàn ông mặt đen sau khi nghe xong mấy lời của Trần Triệu Dương thì thầm run rẩy trong lòng, ông ta biết, mấy người mà mình đem theo căn bản không phải là đối thủ của Trần Triệu Dương, buộc phải gọi chỉ viện thôi.
"Cậu Trần, chắc chúng ta cũng chẳng có mâu thuẫn nào khác nhỉ? Nếu như là thăng oắt con khốn kiếp này đắc tội với cậu, vậy để tôi về chỉnh đốn trừng trị nó", người đàn ông mặt đen vội vàng cất tiếng nói, đồng thời trợn ánh mắt hung hăng nhìn Ngụy Thân một cái.
Thằng khốn này, lại có thể chơi mình một vố như vậy.
Nếu biết trước người mà Ngụy Thân đắc tội chính là Trần Triệu Dương, có đánh chết ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào vụ này.
"Được rồi, việc nào ra việc đấy, Ngụy Thân đắc tội với tôi, tôi muốn một trăm triệu, không đắt chứ”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn người đàn ông mặt đen kia, nói với giọng vô cùng bình tĩnh.
Ngụy Thân chửi thầm một tiếng, chỉ xúc phạm có một chút mà lại đòi bồi thường tới một trăm triệu, đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao?
Nhưng hắn ta không dám nói ra, coi như của đi thay người, đợi đến khi hắn ta rời đi, nhất định phải báo lên dòng họ, để dòng họ phái người đến bắt Trần Triệu Dương lại.
Có điều bây giờ chỉ có thể cúi đầu trước đã.
"Đúng, đúng, thằng quỷ khốn nạn này có lỗi với cậu, một trăm triệu không đắt", người đàn ông mặt đen gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì ngậm đăng nuốt cay.
"Được rồi, chuyển tiền vào số tài khoản tấm thẻ này cho tôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, trước hết, thu được một chút lợi lộc cũng tốt.
"Bác cả, tám chục triệu, cháu đã chuyển hai chục triệu rồi", Ngụy Thân đứng bên cạnh, khi nấy vừa bị bác của mình cho một cái bạt tai, rồi mắng cho một trận, tuy rằng trong lòng hẳn ta còn buồn bực, nhưng hắn ta cũng không muốn bác cả mình bị thiệt mất hai mươi triệu.
"Biết rồi, cậu Trần là người thế nào chứ? Có thể lừa thêm của chúng ta hai mươi triệu sao? Cút sang một bên cho tao!", người đàn ông mặt đen vỗ vào. đầu Ngụy Thân một cái, sau đó lại tức giận mắng hắn ta một trận.
Trần Triệu Dương nhếch mép cười như không cười nhìn hai bác cháu Ngụy Thân, chỉ là hai mươi triệu, quả thật anh chẳng thèm để vào mắt.
Cái anh muốn là thanh toán rạch ròi đến nơi đến chốn với nhà họ Ngụy.
Chuyến đi của anh hôm nay, e là đám lãnh đạo. nhà họ Ngụy đã biết anh đến Vân Hải rồi, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tới tìm anh.
Đương nhiên, thứ anh cần không phải là tiền nhà họ Ngụy.
Nhà họ Ngụy là gia tộc vững mạnh hơn cả nhà họ Diệp, đoán chừng cũng cất giấu được không ít thiên tài địa bảo nhỉ?
Ban đầu, trái Bách Linh kia giúp anh kiếm được. món lời không nhỏ, nếu như có thể lấy được mấy món thiên tài địa bảo nhà họ Ngụy, không chừng có thể khiến sức mạnh của anh lại được tăng vọt lên lần nữa.
Bọn họ đã nhanh chóng chuyển hết tiền qua cho Trần Triệu Dương, anh cũng không làm khó hai người họ nữa, để bọn họ rời đi.
"Đi đi, tiền kiếm được, cô lấy đi sửa xe đi", Trần Triệu Dương vui vẻ nhìn Dương Lệ rồi nói.