Dù gì bây giờ cô đã dần dần chấp nhận Trần Triệu Dương, dĩ nhiên cũng không cần phải tỏ ra xa cách như vậy.
Bữa sáng ấm áp và ngọt ngào trôi qua. Sau khi ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô tới công ty.
Trên đường đi, Trần Triệu Dương suy nghĩ, có nên đổi sang xe chống đạn không. Nếu không, lần sau lại gặp phải một tay bắn tỉa, kính xe bình thường này chẳng có tác dụng gì cả.
Tới công ty, Trần Triệu Dương vốn muốn đi đến bộ phận quan hệ xã hội xem sao, nhưng nhớ tới bọn sát thủ có thể làm mọi thứ, lỡ như ra tay với Nam Cung Yến tại công ty, mình lại không kịp thời xuất hiện thì tới lúc đó hối hận cũng dã muộn.
Sau khi tới văn phòng của Nam Cung Yến, anh ngồi trên ghế sofa nhìn cô làm việc. Thật ra anh đã dùng khả năng xuyên thấu quét qua một vòng, phát hiện máy nghe lén và webcam, điều này khiến ánh mắt Trần Triệu Dương liền tập trung hơn.
Xem ra tên sát thủ này thật sự có ý định ra tay với cô ở phòng làm việc, cũng may là không phát hiện những thứ đại loại như bom nổ.
Trần Triệu Dương nhanh chóng gỡ bỏ máy nghe lén và webcam, như vậy anh mới yên tâm.
Ban đầu, Nam Cung Yến cảm thấy khá bất tiện, dù sao cô cũng không quen bị người khác nhìn chằm chằm vào mình khi đang làm việc như thế. Nhưng lúc Trần Triệu Dương gỡ bỏ hết mấy thứ đó, trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác có anh bên cạnh thật tốt.
Sau đó, cô tiếp tục làm việc, cũng không có cảm giác khó chịu nữa.
Cả ngày, Trần Triệu Dương như hình với bóng không rời khỏi Nam Cung Yến. Ngay cả đi vệ sinh, anh cũng quét mắt một lượt, xác định an toàn mới để cô vào. Sau đó đứng chờ cô ở cửa.
Lúc mới bắt đầu, Nam Cung Yến còn ngăn cản anh. Vì theo cô thấy, thật ra làm vậy cũng quá phô trương rồi. Sau đó, cô biết có ngăn cũng không được, nên dần làm quen rồi.
“Vợ ơi, em mệt chưa. Tối nay, chồng sẽ đích thân xuống bếp, nấu một bữa tối thịnh soạn để khao em một bữa nhé”, Trần Triệu Dương nói với dáng vẻ rất muốn được thể hiện.
“Được thôi. Cũng vừa hay không biết phải đi ăn món gì”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến cũng không từ chối. Cô đã làm việc cả ngày, mệt lả người đến mức chẳng có tâm trạng nghĩ chuyện khác.
“Ok. Em cứ chờ xem”, nghe vợ nói vậy, Trần Triệu Dương liền xoa tay, lập tức lái xe đưa Nam Cung Yến về biệt thự.
Nguyên liệu đã mua sẵn để trong biệt thự. Dĩ nhiên là kêu Đường Võ đi mua rồi. Dù sao từ khi mình về đây, cái tên đội trưởng đội vệ sĩ giống như không có ích gì, vừa hay kêu hắn vận động một chút để tránh bị mập lên.
Sau khi dọn dẹp, đến 7 giờ rưỡi tối, bốn món ăn và một món canh đã sẵn sàng, màu sắc và hương thơm tuyệt vời, nhìn vào có thể khiến người khác chảy cả nước bọt.
“Đói quá đi, tôi phải động đũa đây”, Nam Cung "Yến không thể cưỡng lại món ăn mà Trần Triệu Dương nấu. Ăn xong bữa sáng do anh nấu, buổi trưa order bên ngoài, gọi là cố nuốt cho có. Nhìn thấy mấy món ăn tạo hình tinh tế do Trần Triệu Dương nấu, mùi thơm nức mũi, cô đã không kiềm được.
Nhìn thấy Nam Cung Yến không màng hình tượng nữ thần mà ăn ngấu nghiến, Trần Triệu Dương cũng cảm thấy mãn nguyện.
“Ợ.., chưa tới 10 phút cô đã ăn hết những món này không chừa lại gì, cũng do Trần Triệu Dương làm ít, nhưng cũng đủ để thấy, các món ăn mà anh làm ngon đến chừng nào.
“Thật là ngại quá. Hình như em ăn hơi nhiều, ăn luôn cả phần của anh rồi”, Nam Cung Yến dẹp hết hình tượng mà ăn no nê, cô nhất thời xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Không sao, anh cũng không đói lắm”, Trần Triệu Dương bưng một bát cơm lớn, húp canh rồi ăn hết cơm.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương đáng thương như: vậy, cô cảm thấy rất có lỗi.
“Nếu không thì, tối nay anh ngủ ở phòng em đi”, đây là chuyện mà Nam Cung Yến suy nghĩ cả ngày. Cuối cùng cô cũng nói ra.
Sau khi nói xong, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Nay lại bảo một người đàn ông ở lại phòng mình. Tuy người đàn ông này trên danh nghĩa là chồng cô, nhưng lại không phải là vợ chồng thật sự.
“Cái gì?", nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên trừng to mắt, nhìn cô với vẻ mặt không dám tin.