Chương Vĩ hiểu được ý tứ của câu hỏi liền nói: “Tôi nghe nói là ba đảo chủ sinh ra ở Đông Nam Á”
Tư Hải Minh không nói gì, cả người thở dài, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, giống như người mất hồn.
Chẳng lẽ ngài Hải Minh đang nghỉ ngờ cô gái có gương mặt giống Đế Anh Thy này?
Chương Vĩ không thể tìm ra điểm nào đáng nghỉ? Không cần biết Tân Hành Chỉ nói c hay là tin tức từ bên ngoài tới, tất cả đều chỉ ra rằng công chúa của đảo Trân Châu không phải là Đế Anh Thy.
Hơn nữa, nếu là Đế Anh Thy thì làm sao lại không biết ngài Hải Minh? Lại càng không làm ngài Hải Minh mảy may nghi ngờ. Về phần thân phận lại còn phải nói, em gái của đảo chủ đảo Trân Châu, sao lại làm thế thân cho người khác, làm sao có thể âm thầm lấy đi?
vietwriter.vn
Nhưng khi Chương Vĩ nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta vẫn có chút lúng túng, rốt cuộc ngài Hải Minh có thế làm gì đây?
Thậm chí bọn họ trên đảo cũng chỉ có hai người, không, thêm cả tài xế nữa là ba người.
Cho dù có ba người, cũng đừng nghĩ đến việc đem người rời khỏi đảo, đặc biệt người này lại có thân phận quan trọng như vậy.
Lúc trước khi tìm video về cô gái trong quán bar, thậm chí không thể tìm thấy biển số xe của người đó. Việc đánh bom quán bar đã được cấp trên cho phép. Việc này có liên quan đến thế lực phức tạp, căn bản không thể làm bừa.
Nơi này cũng không phải là thủ đô, đếu đụng vào thì khó mà rời khỏi Đông Nam Á.
Trong lòng Chương Vĩ có chút căng thẳng, ngài Hải Minh mai danh ẩn tích là vì cái gì?
Còn muốn ở lại hòn đảo này?
Với tư cách là một thư ký đắc lực, Chương Vĩ nhắc nhở: “Ngài Hải Minh, thực lực của đảo chủ đảo Trân Châu không thể coi thường”
Tư Hải Minh không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào vườn nho ở phía xa.
Chương Vĩ thở dài, anh ta chỉ nhắc nhở một chút, cũng không trông mong ngài Hải Minh sẽ thay đối bất cứ điều gì.
Cô gái có gương mặt giống Đế Anh Thy y như đúc, cũng không thể khiến anh bình tĩnh được.
Hai ngày nay Đế Anh Thy không đi đâu, cứ như vậy ở trong nhà, ngồi ở sofa trên ban công thản nhiên ngắm cảnh. Một đĩa trái cây, một ít điểm tâm, đốt một chút trầm hương cho sảng khoái, Đế Anh Thy nheo mắt buồn ngủ.
“A, Anh Thy”
Đế Anh Thy mở mắt ra, thấy Kiều Thanh Lam đeo giày cao gót đi tới, cô nhấc lưng ngồi dậy: “Chị Thanh Lam”
Kiều Thanh Lam ngồi xuống, đặt chiếc hộp trên tay xuống trước mặt Đế Anh Thy: “Mở ra xem thử đi”
Đế Anh Thy biết trong đó là đồ trang sức, nhưng nhìn thấy chữ “SBS” trên hộp thì liền sửng sốt. Đó không phải là thương hiệu mà cô thích còn các anh trai của cô thì không hay sao?
Đế Anh Thy cầm chiếc hộp lên mở ra xem, thiết kế cổ điển rất ấn tượng lọt vào tầm mắt, khiến cô kinh ngạc.
Kiều Thanh Lam nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Đế Anh Thy liền mỉm cười nói: “Chị biết em sẽ thích nó. Đây là phiên bản giới hạn mới nhất của trang sức Hoài Thy, chị đã mua về. Giống như những người cao quý như: chúng ta vậy. Đồ tốt nhất mới xứng đáng, không phải là những người nghèo kiết xác”
“Chị Thanh Lam không phải đi Victoria quay phim sao? Sao chị lại về sớm vậy?” Đế Anh Thy nói.
“Phim quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng em gái sao?
Kiều Thanh Lam cười dịu dàng.
Đế Anh Thy chỉ cười, không nói gì.
Kiều Thanh Lam thuộc một gia đình danh gia vọng tộc tại địa phương, là con lai, người mẫu, sau này phát triển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Cô còn có một công ty điện ảnh và truyền hình tương đối lớn, có năng lực.
Tất nhiên Đế Anh Thy biết tại sao Kiều Thanh Lam lại đối xử tốt với mình như vậy, bởi vì cô là con gái của Hoàng gia. Kiều Thanh Lam muốn nhanh chóng kết hôn, vào được Hoàng gia càng sớm càng tốt.
Nhưng Đế Anh Thy cảm thấy việc hôn nhân đại sự của các anh trai, bản thân cô không thế làm chủ được.
Đế Anh Thy đóng hộp trang sức lại, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy qua: “Chị Thanh Lam, cái này quá đắt, em không thể nhận được, các anh sẽ mắng em mất”