Đào Anh Thy nhìn về phía đứa bé bị chí, là
Bảo Hân, cô cũng không nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa
của mình thế nào.
Vậy có phải chứng tỏ Liêu Ninh chưa từng
quên con gái của mình…
*„. Là con sinh”
“Sinh sáu?”
“Vâng, sinh sáu”
Liêu Ninh đã không biết nên dùng vẻ mặt gì
để nhìn oô, lúc ở trong cửa hàng bánh kẹo cũng
nghe được là sinh sáu.
Nhưng khi tận tai nghe Đào Anh Thy xác
nhận, trong lòng vẫn kinh ngạc đến không thể
tưởng tượng được.
“Của ai?”
Đào Anh Thy đương nhiên là sẽ không nói
cho Liêu Ninh biết ba ruột của chúng nó: “Không
biết”
“Cái gì? Không biết?” Liêu Ninh không thể tin hỏi lại
vietwriter.vn
“Uống rượu say trong quán bar, sau đó thì…”
“Con… con đúng là hồ đồ!” Liêu Ninh thật sự
là tức phát điên.
Một đứa con gái tốt thế mà lại tên đàn ông
không đủ tư cách, chưa lập gia đình đã sinh con,
quá mất giá rồi, thế này… thế này về sau làm sao
mà lấy chồng được nữa?
Ai có thể chấp nhận một người phụ nữ có tới
tận sáu đứa con?
“Thái Lâm, chúng ta đi về!” Liêu Ninh trở mặt
gọi con trai mình
Tư Thái Lâm hoang mang ngẩng đầu lên.
Liêu Ninh tiến tới kéo cậu bé dậy: “Đi thôi”
Lúc đi tới cửa, Đào Anh Thy nói: “Mẹ, chuyện
mấy đứa nhóc đừng nói với bất kỳ kẻ nào, nhất là
nhà họ Tư, có được không ạ?”
Liêu Ninh dùng ánh mắt tức giận nhìn cô:
“Con cũng biết đó không phải chuyện vinh quang
gì à? Con yên tâm, mẹ cũng chẳng dám nói với
nhà họ Tư, còn không đủ mất mặt chắc?”
Nói xong liền rời đi.
Đào Anh Thy mím môi, Liêu Ninh cảm thấy cô
chưa lập gia đình mà đã sinh con là chuyện đáng
xấu hổ, bị người khác biết được nhất định cũng
không vẻ vang gì. Cô không quan tâm, điều lo
lắng duy nhất chính là bị nhà họ Tư biết được, sau
đó truyền đến tai Tư Hải Minh.
Từ Hải Minh là người thông minh cỡ nào, còn
nguy hiểm hơn so với vực sâu, đương nhiên
không thể để lộ dấu vết rồi.
“Mẹ ơi?” Bảo Hân chạy tới, sau đó năm đứa
con lại cũng chạy qua, ngước mắt lên nhìn cô
Bảo Vỹ cười: “Mẹ ơi, có phải mẹ của Thái Lâm
bắt nạt mẹ không? Vậy lần sau chúng con sẽ
không chơi với cậu ta nữa!”
Bảo Nam giơ súng lên: “Người bắt nạt mẹ đều
phải đánh!”
Bảo Long: “Em cũng muốn đánh!”
“Em… em… em hỗ trợ” Bảo My yếu ớt nói.
Bảo An dùng sức gật đầu: “Bảo An… cũng muốn!”
Đào Anh Thy nghe mà toát mồ hôi, đây là sáu
đòi đánh một hả? Có điều Bảo An thật sự muốn
giúp đánh nhau sao? Con còn cho người ta ăn
kẹo chung đấy.
“Không có bắt nạt mẹ, mẹ ổn mà!” Đào Anh
Thy dất tay đám nhóc, lại thấy dính dính ở tay: “Ăn
kẹo dính ra tay bẩn hết
Sáu đứa nhỏ duỗi bàn tay nhỏ mũm mm của
mình ra, vẻ mặt hoang mang, dường như muốn
nói, đâu có bẩn
Đào Anh Thy cười: “Đi thôi, mẹ đưa các con đi rửa tay”
Tối, Đào Anh Thy cho đám nhỏ ăn, bảy người
quây lấy cái bàn vuông ăn cơm.
Bảo Nam mút lấy mì sợi, ăn không biết trời
trăng gì, ăn đến phồng mồm trợn mép. Mấy đứa
khác cũng không khá hơn chút nào, nghiêm túc
ăn đến nỗi miệng nhỏ bóng loáng, hai bên má
phồng lên, giống như Hamaster vậy, đúng là đáng
yêu động lòng người. Bảo An khế hút mì sợi một
cái, mì dính ngay trên mũi: “ƠI”
*..* Đào Anh Thy hết hồn, dùng đũa gắp sợi
mình xuống: “Nào, há miệng”
“A..” Bảo An mở miệng thành hình chữ O.
Đào Anh Thy liền đút sợi mì vào trong miệng
cậu bé.
Bảo An nhai nhai, cười đến híp cả mắt.
Chuông điện thoại di động vang lên, Đào Anh
Thy đứng dậy đi nhận.
Nhìn thấy trên màn hình hiến thị tên Diêu
Thanh thì có chút ngạc nhiên không ngờ tới
Đào Bảo tưởng rắng là chuyện về đồng
nghiệp, nhưng đến lúc nói lại không phải
“Anh Thy, cà phê cô pha thế nào vậy? Vì sao
ngài Hải Minh hình như không hài lòng với cà phê
tôi pha? Tôi cũng pha giống trước kia mà nhỉ…
Diêu Thanh ai oán nói vào điện thoại.