“Và chuyện đứa nhỏ, cô ấy đã nói gì?” Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi.
“Cô ấy nói rằng cô ấy đã sinh con, hơn nữa còn giúp người khác mang thai”
Mang thai hộ? Ánh mắt Tư Hải Minh lập tức trở nên nguy hiểm, những vết sẹo, thuốc tránh thai, cái tên Bảo Nam mà cô ấy thốt lên trong mơ, cái tên của một người đàn ông khác.
Tên của đứa nhỏ là “Bảo Nam”, khi đứng cùng Tư Thái Lâm quả thật có chút giống nhau.
Anh không thể ngờ rằng mầm mống của ba năm trước, lại có thể khiến Đào Anh Thy lén sinh đứa nhỏ sau lưng mình.
vietwriter.vn
Một cô gái thông minh như vậy như vậy, nên để cô trải qua cảm giác bị hủy hoại.
Tư Hải Minh tức giận đến bật cười, nhưng nụ cười lại không mấy tốt đẹp, đôi mắt đen thâm thúy đến đáng sợ.
Hạ Khiết Mai đang đứng ở đó, cũng không dám cử động.
Tự Hải Minh đứng lên khiến không khí càng trở nên căng thẳng: “Đừng tưởng rằng cô là bác sĩ riêng của mẹ tôi thì phạm sai lầm có thể miễn tội”
Nói xong liền rời khỏi văn phòng.
Khi Tư Hải Minh đi qua người cô, khí thế áp bức của anh khiến Hạ Khiết Mai cảm thấy có chút khó thớ.
Chuyện Đào Anh Thy sinh đứa nhỏ sao lại bị Tư Hải Minh phát hiện? Hiện tại cô còn có tâm trí lo cho cô ấy? Đến bản thân còn khó bảo toàn.
Nếu cô biết Đào Anh Thy là con gái của Liêu Ninh, cô sẽ nói với Tư Hải Minh như thế nào.
Mối quan hệ như vậy thực sự rất đáng sợ.
Di Hà vội dắt sáu đứa nhỏ lên xe taxi.
Trên đường đi bà liền gọi điện thoại cho Đào Anh Thy, hi vọng rằng sẽ có người bắt máy.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, tâm tình khẩn trương của bà mới được giảm bớt.
Đào Anh Thy vẫn đang ở trên đài truyền hình, đang nghĩ kế hoạch trốn khỏi đây thì điện thoại của dì Hà gọi đến.
Nhưng cô cũng không nhận máy ngay lập tức.
Sau khi bấm tắt, cô lấy điện thoại bàn gọi lại: “Dì Hà, hôm nay tôi có thể về nhà. Bây giờ tôi đang ở đài truyền hình. Di đang đi đón sáu đứa nhóc sao?”
“Anh Thy, tôi có chuyện này muốn nói với cô” Khi dì Hà gọi tên cô, mấy đứa nhóc liền nhào lên phía trước muốn nói chuyện với mẹ.
“Mẹ” Sáu cái miệng nhỏ nhanh chóng đồng thanh gọi.
Lòng cô lập tức trở nên mềm nhũn khi nghe thấy tiếng của bọn trẻ.
“Chờ một chút, để bà nói chuyện với mẹ một lát” Dì Hà nói.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Hôm nay khi tôi đi đón mấy đứa nhỏ, bọn chúng biết cô không về, liền mếu máo tôi cảm thấy không nỡ liền đưa chúng đi ăn, nhưng thật không nghĩ đến sẽ đụng phải người đàn ông đó”
Đào Anh Thy còn muốn hỏi rõ người đó là ai, trong đầu chợt lóe lên một cái, sắc mặt đột nhiên đông cứng lại: “Ý dì là Tư Hải Minh?”
“Đúng là cậu ta. Cậu ta nhìn thấy tôi, còn hỏi tôi về mấy đứa nhỏ, tôi liền nói là của bốn gia đình gửi trông, tôi nói như vậy… Liệu có bị hoài nghi không?” Trong lòng bà vẫn luôn hy vọng mọi chuyện vẫn còn cách để cứu vãn.Đầu óc cô trở nên trống rỗng, mặt mày tái mét, căng thẳng đến mức gần như thiếu oxy, nếu Tư Hải Minh gặp dì Hà thì sẽ không sao nhưng sao lại gặp được mấy đứa nhỏ.
“Di Hà, bây giờ dì đừng quay về, ở cửa khu chung cư Ánh Sáng đợi, tôi và dì gặp nhau, sau đó lập tức rời khỏi đây.”
“Được, dì lập tức qua đó”
Đào Anh Thy cúp điện thoại, nhìn thấy đồng nghiệp đi vào, liền vội vàng bước tới: “Hiểu Lâm, đây là điện thoại tôi mới mua, tôi có thể đổi lại với cậu được không? Nguyên nhân chính là tôi đi gặp một người bạn, sợ anh ấy nhìn thấy chiếc điện thoại di động này của tôi trong lòng không thoải mái, cho nên…”
“À, tôi hiếu rồi, không sao đâu” Ngô Hiếu Lâm nhận ra đây là một chiếc điện thoại bản giới hạn.
“Cảm ơn rất nhiều”
“Không có gì”
Sau khi Đào Anh Thy đổi điện thoại, cô liền lấy điện thoại cũ của Ngô Hiểu Lâm rời khỏi đài truyền hình.
Cô chính là lo lắng chuyện Tư Hải Minh đã động tay động chân lên chiếc điện thoại kia.
Đứng ở trước cửa đài truyền hình, tính toàn thời gian, sau đó mới đi tàu điện ngầm rời khỏi đài truyền hình.