Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 398: Gọi điện thoại.


“Không thích à?” Tư Hải Minh hỏi.


“Không có. Đào Anh Thy hoàn hồn. Cô đói bụng thật, không thèm quan tâm Tư Hải Minh mà tự lấy cho mình một cái nĩa, xiên lấy một miếng thịt bò lên ăn, tươi ngon nhiều sốt, rất ngon miệng.






Lại ăn thêm một miếng gạch cua.


Lúc trước có khi cô còn muốn đem về cho sáu bé con ăn, bây giờ thì đã không cân nữa.


Đồ ăn của sáu bé con đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, hoàn toàn không cần cô phải quan tâm.



vietwriter.vn



“Canh tổ yến” Tư Hải Minh đặt một phân duy nhất ở trước mặt Đào Anh Thy.


“Cảm ơn” Đào Anh Thy uống một miếng, nghĩ thâm, anh đang muốn bổ gì cho tôi vậy? “Khách sáo thể à?” Giọng điệu rất khó đoán.


Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Tư Hải Minh, rõ ràng cảm thấy được loại cảm giác áp lực khi đôi mắt đen của Tư Hải Minh im lặng nhìn cô chằm chằm.


Đào Anh Thy mấp máy môi, tự biết tâm trạng của người đàn ông này rất hay thay đổi thất thường.


Ngay cả câu “Cảm ơn mà cũng không được nói à? Nhưng mà đã nói ra rồi thì không thể rút lại được.


Cô bèn cầm nĩa xiên một miếng thịt tôm đặt lên cái đĩa ở trước mặt anh, nhìn không ra được vẻ lấy lòng, giống như là hành động một cách tự nhiên: “Tôm này ngon lắm, anh ăn thử một miếng xem” Cặp mắt đen của Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô. Một giây sau, anh duỗi ra cánh tay dài, bóp đằng sau cổ Đào Anh Thy giữ chặt, khí thế mạnh mẽ áp tới. Đào Anh Thy giật mình, miệng nhỏ nuốt xuống…


“Ừm!” Hai mắt Đào Anh Thy mở lớn, người này lại làm sao nữa! Cô không dám phản kháng, để yên cho Tư Hải Minh chiếm hữu từ trong ra ngoài xong rôi mới buông Cô ra.


Đào Anh Thy thở dốc liên tục, sau đó nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Đây mới là cảm ơn” “..” Hai mắt Đào Anh Thy rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Vậy ăn xong một bữa cơm chắc phải hôn tróc da miệng luôn đúng không?” Cặp mắt đen đang nhìn cô chăm chú của Tư Hải Minh hơi thay đổi, hình như có vẻ gì đó thoáng hiện lên. Môi mỏng lần nữa ép xuống, nhưng không kịch liệt như muốn ăn thịt người như lúc nấy.


Ánh mắt của Đào Anh Thy rung động, trái tim đập mất khống chế vì bị Tư Hải Minh dây dưa.


Vào lúc Tư Hải Minh buông ra, trên mặt cô ửng đỏ, hít thở gấp gáp.


Tư Hải Minh nói giọng trâm thấp, lộ ra vẻ nguy hiểm: “Thật muốn làm cho cái miệng nhỏ của cô hư luôn” “..” Đào Anh Thy không thể tin được người đàn ông này lại hung tàn như thết Cô nhìn xuống, không ngẩng đầu lên để ổn định cảm xúc, hỏi: “Có muốn ăn nữa không?” Tay Tư Hải Minh đang chụp lấy gáy cô bèn nới lỏng ra, tiếp tục ăn cơm.


Ăn một lát, Đào Anh Thy hỏi: “Ở đây thật à?” “Cô muốn ở đây?” Tư Hải Minh nói giọng trầm thấp, không lộ cảm xúc.


Nếu là trước kia, chắc chắn Đào Anh Thy sẽ trả lời về chỗ ở của mình. Nhưng nếu bây giờ mà còn nói như vậy thì đúng là uổng phí cho bao nhiêu thiệt thòi cô phải chịu trước mặt Tư Hải Minh! “Ở Minh Uyển đi? Tôi nghĩ sau khi sáu đứa con tỉnh lại nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Đào Anh Thy nói.


“Được” Tư Hải Minh đồng ý.


Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở ra.


Cô thật sự sợ rằng anh sẽ không đồng ý.


Nhưng cô đã thử quan sát biểu cảm và khí thế xung quanh người Tư Hải Minh, dường như cảm xúc của anh cũng không tệ lắm.


Nhưng lát nữa khi đi cô phải mặc gì đây? Đào Anh Thy quay đầu thì thấy ngay quần áo bị xé nát vung vãi trên mặt đất ở cánh cửa không xa, nhìn thôi cũng đã khiến cô khá mất tự nhiên.


Dù sao cô cũng đã biết quá rõ ràng lý do quần áo lại trở nên như thế này.


Dáng vẻ thô bạo của Tư Hải Minh thật sự là rất đáng sợ.


Tối hôm qua suýt chút nữa kết quả của cô cũng đã giống như bộ quần áo này…


Đào Anh Thy đặt đũa xuống, đứng dậy, chân vẫn như nhũn ra nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở trên giường.


Cô đi đến ghế sô pha, mở ba lô lấy điện thoại ở bên trong ra.


Trong mấy cuộc gọi nhỡ, có số của tổng thanh tra đài truyền hình, còn có số của dì Hà.


Đào Anh Thy cầm điện thoại, định xoay người đi vào trong gọi điện thoại.


“Gọi ngay ở đây đi” Giọng của Tư Hải Minh truyền đến.


Đào Anh Thy quay đầu nhìn về phía anh, Tư Hải Minh đã ăn xong đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa tràn đầy quyền lực.


Gọi điện thoại thôi mà cũng muốn quản lý ư? “Gọi điện thoại cho dì Hà…” Đào Anh Thy nói, đi vào gọi điện thoại cho dì Hà. Bên kia vang chuông mấy lần rồi kết nối: “Dì Hà, dì gọi điện thoại cho tôi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK