Tư Hải Minh dựa vào cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. Đánh chìm đảo Trân Châu rồi có thể ở bên Anh Thy à? Trong lòng anh không khỏi rục rịch ý nghĩ này.
Gặp Đế Bắc Lâm và Tần Hành Chi quay về với sắc mặt rất khó coi, Để Anh Thy kéo ống tay áo anh ba mình, thủ thỉ:
“Anh ba, em có định nhắc mấy anh, nhưng chưa gì..” “Không phải lỗi của em. Hắn có lén nghe được cái gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta”
Đế Bắc Lâm dịu giọng, nói.
Để Anh Thy suy nghĩ, đã không ảnh hưởng gì thì tại sao không đứng trước mặt cô mà nói chuyện?
Tân Hành Chị có được câu trả lời như ý muốn thì lập tức rời đi.
Vì anh không muốn nhìn thấy Tư Hải Minh, khiến bản thân khó chịu.
Bà quản gia từ trên lầu đi xuống tay cầm điện thoại đưa cho Để Anh Thy:
“Tiểu thư, tôi đang dọn dẹp thì nghe thấy điện thoại của cô reo”
vietwriter.vn
Giờ thì điện thoại đã hết kêu rồi.
Để Anh Thy nhìn, tim đánh thót một cái:
“Là Cố Mạnh!”
“Gọi lại đi”. Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy gọi lại, sau ba hồi chuông thì tiếng của Cố Mạnh mới vang lên
“Để tiểu thư”
Để Anh Thy vừa định vươn tay ngắt nhéo cổ mình, Tư Hải Minh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Đế Bắc Lâm giữ lấy tay cô, lắc đầu.
Để Anh Thy kìm nén:
“Lúc nãy tôi không cầm theo điện thoại, tìm tôi có việc gì?”
“Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Cố Mạnh hỏi.
Tuy đối với Cố Mạnh không có quan hệ gì sâu xa, nhưng nghe giọng nói trầm ấm của anh ta nói chuyện với người phụ nữ của mình, sắc mặt Tư Hải Minh bông lạnh lùng, trong lòng đã nghĩ hàng trăm cách thức giết Cố Mạnh!
“Bắt được hung thủ rồi tự nhiên sẽ tốt hơn thôi” Đế Anh Thy nói.
“Bắt được rồi sao?”
Cố Mạnh bất ngờ.
“Đúng vậy. Ba người anh trai của tôi lợi hại như vậy mà, muốn bắt một tên hung thủ là chuyện nhỏ. Đang tra tấn gã, không biết gã ta sẽ trụ được bao lâu nữa đây?” Đế Anh Thy nói.
“Tại sao lại tra tấn gã?”.
“Vì gã ta không phải hung thủ thật sự, chắc chắn hắn còn có đồng phạm”
Để Anh Thy nói.
“Nếu gã nhất quyết không khai thì sao?”
“Sao có thể! Anh trai tôi chắc chắn sẽ có cách cây miệng gã thôi” Đế Anh Thy rất tự tin tuyên bố. Cố Mạnh nói:
“Vậy thì tốt, tìm được ra hung thủ tôi cũng yên tâm hơn rồi”
Ngừng một lúc, lại nói: “Ra ngoài uống trà không? Tôi đến địa phận Đông Nam Á rồi, chỗ tôi cách đảo Trân Châu của cô không xa”.
Để Anh Thy nhìn sang Để Bắc Lâm, Để Bắc Lâm lắc đầu. Tư Hải Minh không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt sắc như dao của anh.
“Không được đâu”.
“Không thể ra ngoài sao?”
“Anh trai nói… hung thủ thật sự còn chưa bắt được, không được ra ngoài”
Đế Anh Thy nói
Lý do đơn giản này có phải quá hoàn hảo không!
“Vậy được, tôi đợi cô bắt được hung thủ thật sự rồi hẹn ra ngoài uống trà vậy?”
Cổ Mạnh cũng chẳng cưỡng ép gì thêm.
“Được”
Vừa cúp máy, Đế Anh Thy thở nhẹ một hơi:
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Đợi Cổ Mạnh đi gặp “đại ca”, chúng ta chỉ cần bắt ba ba vào bình là được”
Đế Bắc Lâm khoanh chân, nhẹ nhàng đáp. “Sẽ ổn cả chứ?” Để Anh Thy hỏi.
“Chỉ cần là Cố Mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu”
Tư Hải Minh nói chắc nịch.