Edit By Trà Nữ Lê
“Mỗi một người sống trên đời để trải qua giai đoạn hạnh phúc, chỉ cần tâm tốt tương lai nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ” Đế Anh Thy nói
“Ừm, tôi cũng nghĩ như thế” Kiều Như An biểu lộ sự đồng tình. “Tôi hiện tại cảm thấy rất vui vẻ!”
“Vậy là tốt rồi. Tôi còn lo lắng cô đi chơi ở du thuyền sẽ không được tự nhiên!” Đế Anh Thy nói
“Anh Thy, cô đang khách sao sao?” Kiều Như An hỏi
vietwriter.vn
“Sao vậy, trước kia tôi rất không khách sáo sao?”
“Không phải, có thể ở chung lâu nên càng phát hiện Anh Thy không có một chút khó gần, cô rất bình dị và gần gũi” Kiều Như An nói
“Anh Thy đã xem cô là bạn thì cô và những người khác tự nhiên là không giống” Tần Kính Chi nói
“Ừm, tôi thật may mắn, có thể gặp được Anh Thy. Anh Thy cô là người bạn đầu tiên của tôi, tôi sẽ rất trân quý” Kiều Như An cảm động nói
Đế Anh Thy cười cười, bề ngoài khuôn mặt không biến hóa bất thường, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ mình khôi phục trí nhớ hoặc ít hoặc nhiều tính cách cũng giống Đào Anh Thy
Hẳn là, Đế Anh Thy làm thân phận cao quý còn có chuyện gì làm nàng lo lắng? muốn chơi thì chơi, chơi không vui thì thôi, tùy hứng.
Tư Hải Minh bên kia đi tới, ngồi bên cạnh Đế Anh Thy, anh không nói chuyện chỉ yên lặng ngồi bên cạnh. Chỉ như thế thôi đã khiến cho không khí có thể bị xáo trộn, khiến cho mọi người không còn tự nhiên
Toàn bộ buổi chiều đều có một không khí như thế, bốn người không thể nào ngồi chung một chổ mà cười cười nói nói được. Cảm giác như bốn người xa lạ cùng ngồi chung một chiếc du thuyền vậy
Tần Kính Chi thì không vừa mắt Tư Hải Minh, Đế Anh Thy thì phòng bị Tư Hải Minh, Tư Hải Minh khiến cho Tần Kính Chi và Kiều Như An cảm thấy áp lực
Tâm tư của những đứa trẻ là không thể tách ba mẹ ra khỏi nơi đó
Đến chiều tối, khi mặt trời chiều ngã về hướng tây, vừa dùng bữa chiều vừa ngắm cảnh biển, ăn xong sáu đứa bé ngồi tại bàn ăn chơi
Tư Hải Minh ánh mắt thu hồi lại, rơi vào Đế Anh Thy da thịt trắng nõn của nàng khiến cho tâm tư Tư Hải Minh như người mất hồn
Anh không hề thu lại ánh mắt tham lam đang nhìn nàng
Cho nên Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đều có thể nhận thấy
Kiều Như An thì nội tâm tràn ngập đố kị, sa sút mà rủ ánh mắt xuống
Tần Kính Chi tâm tình chua xót khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị người khác cướp mất, anh ta cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể yên lặng đứng sau nàng…
Trừ khi anh ta đi tìm ba người anh trai…
“Cậu nấu rượu vậy có thể pha rượu?”
Tư Hải Minh thanh tâm trầm thấp lại rất có lực xuyên thấu, khiến Tần Kính Chi hoàn hồn có vẻ giật mình
Đang ngắm phong cảnh Đế Anh Thy cũng tỉnh táo lại, không vui mà nhíu mày, Tư Hải Minh có ý gì đây? Tần Kính Chi không phải người phục vụ rượu
Tần Kính Chi nói “Tủ rượu trên thuyền tôi có xem qua, đều là rượu ngon, độ cồn cũng không thấp”
“Cho nên mới cần cậu đi pha, độ cồn cao Thy uống sẽ say. Hay là cậu không làm được việc này?” Tư Hải Minh ánh mắt sâu không lường được lại bức người
“Biết nấu rượu thì pha rượu là trò của con nít” Tần Kính Chi đạm bạc ánh mắt, nhìn về phía Đế Anh Thy thì ánh mắt liền trở nên ôn nhu, nói “Muốn xem anh pha rượu không? Đây là lần đầu tiên anh pha” Tư Hải Minh chẳng qua là muốn làm cho anh khó xử thì anh ta cũng có thể thuận thế mà kéo Đế Anh Thy đến bên mình
“Có thể sao!” Đế Anh Thy không ý kiến
Lúc Tần Kính Chi đứng dậy, Đế Anh Thy cũng đứng dậy
Vừa đứng lên, bên hông bị xiết chặt, thân thể cô được dựa vào ngực Tư Hải Minh, khiến toàn thân nàng cứng đờ, vô ý thức đẩy anh ra