Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1405


Cô nghĩ đến lưỡi dao kia của Cố Mạnh, không biết nó có thể gây ra tình trạng đó không.


“Là do Cổ Mạnh làm sao? Nhưng Đông Nam Á ngọa hổ tàng long, nhỡ có người giống với Cổ Mạnh thì sao?” Để Anh Thy hỏi.






“Vì sao em phải thiên vị hắn ta?” Tư Hải Minh ngắt lời, mặt nhíu lại, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ghen tuông cuồn cuộn kéo đến.


Để Anh Thy bị anh hỏi mà sửng sốt: “Em thiên vị hắn ta lúc nào? Không phải em đang phân tích vấn đề sao? Sao lúc nào anh cũng phải liên hệ đến vấn đề đó vậy?”


“Em chưa từng thấy vết dao lúc Cố Mạnh cắt cổ người khác?” Đế Bắc Lâm hỏi.



vietwriter.vn



“Lúc trước hắn ta có cắt cổ Đào Sơ Tâm, nhưng cô ấy đã được hỏa táng rồi. Dù có không hỏa táng, thì vết thương trên cổ cũng bị phá nát, khó nhận ra được.” Để Anh Thy trả lời.


“Cắt cổ xong thì phá nát, rõ ràng là không muốn người ta nhìn thấy miệng vết thương” Đế Hạo Thiên nhận xét.


“Đừng đoán nữa, chính là hắn ta!” Tư Hải Minh xen vào.


Để Anh Thy nhìn Tư Hải Minh. Sao người này chắc chắn vậy? Không phải vì cái gọi là “thiên vị” của cô nên anh kết luận đấy chứ?


“Có cơ hội anh muốn nhìn thấy lưỡi dao kia” Để Bắc Lâm nói. Anh ta cảm thấy hứng thú với chuyện đó.


Nó liên quan đến chuyên môn của anh ta, nên lúc Để Anh Thy nói chuyện lưỡi dao, anh ta bèn thấy mẫn cảm.


“Cố Mạnh rất tinh ranh. Lần đó bị gọi đến cục cảnh sát, hắn ta còn cố ý đưa đồng hồ ra tra xét, kết quả nó chỉ là một cái đồng hồ bình thường, không có cái gì cả.” Đế Anh Thy nói.


“Nếu thứ đó đã là vũ khí của hắn ta, vậy sao hắn ta để lộ được?” Để Hạo Thiên đáp lời.


Ngồi trên máy bay, vẻ mặt Cố Mạnh âm u, vừa mở đèn thì anh ấy mở mắt lên. Lúc đang suy nghĩ vấn đề, tay anh ta vô ý vuốt qua đồng hồ của mình.


Suýt chút nữa hai mắt nhắm vào của anh ta đã nhíu lại.


Lần nào anh ta gọi cho Đế Anh Thy, cô ấy cũng tỏ vẻ không có gì, là đang cùng Tư Hải Minh đối phó với anh ta sao?


Anh ta đối xử với cô ấy không tồi, thậm chí trước đó còn cứu cô ấy. Người như vậy, nhằm vào anh ta không cảm thấy ray rứt gì, bức anh ta đi vào đường chết?


Di động, ngất, đặt bẫy.


Ngón tay Cố Mạnh đang vuốt nắp đồng hồ bỗng dừng lại, hạ xuống. Dưới ánh sáng mỏng manh, nắp đồng hồ phát ra một tia sáng.


Lúc ở cục, đồng hồ đeo tay của anh ta bị lấy đi, là do tham tài thật sao?


Nếu không phải, thì chính là muốn tìm thấy huyền cơ trong đồng hồ.


Mà Đế Anh Thy đã khôi phục trí nhớ rồi!


Để chứng thực điều này, Cố Mạnh đặc biệt điện thoại liên lạc với người còn ở lại thủ đô.


Tối hôm đó người kia trả lời anh ta: “Không thấy hắn ta đeo cái đồng hồ kia”


“Hắn ta là cảnh sát, chắc chắn ngoài mặt không dám đeo cái đồng hồ quý giá như vậy. Lén lúc thì sao?” Cố Mạnh hỏi.


“Lén lút cũng không có!”


“Không mang bán đi luôn?”


“Nếu bán thì chỉ có đổi của cải lấy tiền mặt, cũng không có mua gì quý giá. Nhất là căn nhà kia của hắn ta, vẫn ở lại chỗ của người nhà”


“Biết rồi, cảm ơn!”


“Đừng khách sáo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK