Cơ thể Đế Bắc Lâm cứng đờ, quay đầu, lúc đầu thấy chột dạ, nhưng khi nhìn thấy Đế Hạo Thiên ăn mặc chỉnh tê thì hỏi lại: “Anh đi đâu đấy?”
“Chuẩn bị ra ngoài tìm chút chuyện vui” Đế Hạo Thiên nhìn về phía khác, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Vừa hay, em cũng thế” Đế Bắc Lâm nói.
“Vậy cùng nhau đi thôi.’ “Được!”
Hai người đều có mục đích riêng, chỉ là vừa ra tới cửa lớn, Nhẫn Đao xuất hiện bên ngoài khiến cho bước chân của bọn họ khựng lại.
Nhẫn Đao cúi đầu: “Cậu Hai, cậu ba”
“Chúng tôi ra ngoài tìm thú vui, anh cản đường làm gì?” Đế Hạo Thiên nói.
“Cậu cả có dặn, không cho mọi người tới thủ đô. Nhẫn Đao không che giấu chút nào nói ra.
Sắc mặt của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm đều thay đổi…
“Ai nói cho anh biết chúng tôi muốn tới thủ đô?” Để Hạo Thiên táo bạo: “Con mắt nào của anh nhìn thấy?”
“Chỉ ở khu Đông Nam Á thôi” Đế Bắc Lâm nói.
“Cậu cả nói, đến thủ đô chính là trúng bây của Tư Hải Minh.” Nhẫn Đao trả lời.
“Đã nói không phải tới thủ đô!” Ánh mắt của Để Bắc Lâm sắc bén liếc vê phía anh ta.
Nhưng Nhân Đao cũng không mở đường.
Gương mặt Đế Hạo Thiên lạnh đi: ‘Muốn đánh nhau đúng không?”
vietwriter.vn
“Tôi sẽ gọi cho cậu cả!” Nhẫn Đao.
“..” Đế Hạo Thiên, Đế Bắc Lâm.
Hai người kìm nén bực bội trở vê phòng mình.
Đế Hoàng Minh đã sớm biết ý định của bọn họ.
Tâm linh tương thông của sinh ba à?
Đế Hoàng Minh cũng đau lòng giống bọn họ, chỉ là anh có thể chịu đựng được hơn người khác mà thôi.
Đến sáng, ai cũng coi như không có gì xảy ra.
Đế Anh Thy đương nhiên không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không nhìn ra, bọn họ giấu rất kỹ.
Dù sao vẻ im lặng của Đế Hoàng Minh cho bọn họ biết, cần an phận chút.
Đế Anh Thya vẫn hẹn Tần Hành Chi ra bến tàu ăn bê bê, không mang Đế Bắc Lâm đi theo.
Giữa trưa, Đế Bắc Lâm ngôi trên ghế sô pha, dáng vẻ buôn phiền: “Bảo Hân, Bảo Nam, Bảo Long, Bảo An, Bảo My, Bảo Vỹ, mẹ các cháu bỏ rơi bác, các cháu cũng muốn bỏ rơi bác sao? Vì sao không gọi điện cho bác? Gọi lén cũng được mà?
Có phải các cháu không nhớ bác không…”
Quản gia đi tới: ‘Cậu ba, mời dùng cơm trưa”
“Không có Anh Thy ăn cùng thì ăn cũng như không” Đế Bắc Lâm vô lực nói, muốn gọi điện thoại cho em gái bảo bối, nhưng gọi rồi thì anh càng muốn đi.
Đúng là, Tần Hành Chi có chỗ nào tốt hơn các anh chứ?
Cũng hiểu một loại tâm lý. Dù sao thường xuyên ăn tiệc, thỉnh thoảng sẽ muốn ăn một bát cháo thanh đạm, anh cực kỳ hiểu.
“Chú Tần không giúp anh kết hôn nữa à?” Đế Anh Thy vừa bóc bề bề ăn, vừa hỏi.
“Không có, một mình thoải mái.” Tân Hành Chi nói.
“Anh đúng biết diễn kịch”
“Sao nói thế?”
“Trước đó không nhìn ra bộ dạng tinh thần sa sút không hạnh phúc của anh sau khi bị bức hôn.”
Đế Anh Thy nói.
Tần Hành Chi che giấu cười một tiếng: “Thật sao?”
“Đúng vậy, sau khi anh nói hủy bỏ hôn ước, không thích cô Kiều, em cũng không dám tin”
Tần Hành Chi mỉm cười, thật ra chỉ có mình anh rõ ràng, trong lòng bị giày vò thế nào.
Nếu như quả thật kết hôn, nhất định cả hai người đều không hạnh phúc.
Cho dù anh và Đế Anh Thy không có tương lai, chỉ cần duy trì như bây giờ thì còn tốt hơn so với bất kỳ thứ gì, đã đủ hạnh phúc rồi.
“Em đang nghĩ, có phải phong thủy trên đảo Trân châu có vấn đề không?” Đế Anh Thy nói.
“Sao nói thế?”
“Ai cũng đều không muốn kết hôn.’ Đế Anh Thy cười: “Các anh ngay cả suy nghĩ kết hôn cũng không có, anh cả có vợ chưa cười nhưng cuối cùng chết rồi. Anh cũng có vợ chưa cưới, hôn ước lại bị hủy bỏ. Các anh khác thì không có cả một bóng hồng bên người, mà em cũng không muốn kết hôn”
Tần Hành Chi bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười: “Thế có liên quan gì tới phong thủy?”
“Có quan hệ tới Nguyệt lão.” Đế Anh Thy nghĩ đến gì đó, cười: “Em nghe nói trên đường Hoàng Nhia có một thầy bói biết gieo quẻ, chúng ta đi xem một chút?”
“Được” Tần Hành Chi không tin thứ đó nhưng anh vẫn tình nguyện đi cùng Đế Anh Thy. Cho dù Đế Anh Thy có muốn xuống biển bắt cá, anh cũng sẽ theo cô.
Đế Anh Thy đương nhiên cũng không phải tin thứ đó trăm phần trăm, cô chỉ cảm thấy chơi vui.
Đường Hoàng Nhai ban ngày không có náo.
nhiệt như ban đêm.
Càng tối muộn thì đường phố nơi này càng náo nhiệt, người đến đi chật như nêm.
Đế Anh Thy và Tần Hành Chỉ tìm được chỗ coi bói, người coi bói ngồi ở cửa chính, mặt dầu, miệng lớn, da ngăm đen, trên đầu còn đội một chiếc mũ trông rất nặng nề, bên trên có gắn lông vũ, màu đen, không biết có phải lông chim ưng không. nhìn rất ra dáng.
“Hành Chi, anh trước đi.” Đế Anh Thy kéo Tần Hành Chỉ ra, để anh ngồi lên ghế.
“Cái gì? Không phải em xem à?”
“Anh trước rồi em sau.” Đế Anh Thy nói với thầy bói: “Anh ấy coi nhân duyên!”
Tân Hành Chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đúng, tôi xem nhân duyên”
Người coi bói cầm bộ bài tarot trong tay, miệng lẩm bẩm lải nhải, cả người run lên, còn run đến lợi hại, cứ như muốn rơi khỏi ghế.
Đế Anh Thy và Tần Hành Chi cùng nhìn chằm chằm sự kỳ dị của người coi bói.
Lạch cạch, bài tarot ném lên bàn: “Tự chọn ba tấm: Tần Hành Chi tùy ý chọn ba tấm, lật ra, theo thứ tự là: đó là: Yêu (chính vị), Thế giới (nghịch vị), Quyền lực (chính vị).
“Tốt lắm, muốn giải quẻ, xin phí chín mươi nghìn” Người xem bói nói.
Vẻ mặt Đế Anh Thy trở nên phiền muộn: “Không phải mới đưa tiền à?”
“Phải thêm”
“Cái gì?” Đế Anh Thy không thể tin được, đâu không phải là tăng giá tại chỗ à? Vừa rồi cũng không hỏi giá tiền, thôi được, chín mươi thì chín mươi. Đế Anh Thy sớ đến túi bên hông, chuẩn bị rút tiền ra thì bị Tân Hành Chỉ cản lại.
Sau đó nhìn thấy Tần Hành Chỉ rút tiền của mình.
Tiền thanh toán xong mới bắt đầu giải quẻ.
Đế Anh Thy nghe mà nghỉ ngờ người này có phải chỉ vì lừa tiền không! Nếu không một thầy bói chính quy không thể làm như vậy.
“Nửa đầu cuộc đời suôn sẻ, nửa sau gập ghềnh, thậm chí có thể mất mạng, muốn tránh tai họa huyết quang thì hãy thêm chút tiền!”
“..” Đế Anh Thy.
“..” Tần Hành Chỉ: “Thực ra thầy có thể bắt tôi trả một lần”
“Chuyện tốt đương nhiên chỉ cần trả một lần, xem vận thế của anh phải trả nhiều lần” Người coi bói bói.
“Ông nói gì đó!” Đế Anh Thy tức giận đập bàn: “Ông mới có họa sát thân, cả nhà ông có họa sát thân, có tin tôi có thể cho đầu ông nở hoa bây giờ không?”
“Anh Thy…” Tần Hành Chỉ kéo tay cô lại.
“Chúng ta chỉ là coi nhân duyên, ông tính cái quỷ gì thế?” Đế Anh Thy tức giận nói.
Tần Hành Chi nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của cô, không khỏi cười ra tiếng.
Đế Anh Thy trừng mắt nhìn anh: “Anh còn cười? Người ta đang trù ẻo anh đấy”
“Anh không tin cái này, chỉ xem cho vui thôi.”
Tần Hành Chi được cô để ý tới, trong lòng tràn đầy vui mừng, không cần xem bói, có cô bảo vệ, cho dù xem bói có tốt cũng không sánh nổi.
Bên này đang nháo, Cố Mạnh đứng bên đường đã năm phút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đế Anh Thy.