“Chuyện gì?”
“Bà và Đào Hải Trạch làm gì dì Hà ở trong phòng khách sạn?” Ánh mắt Đào Anh Thy sắc bén nhìn bà ta Xa Huệ Anh không ngờ được cô sẽ hỏi chuyện này, ánh mắt lấp lóe.
*Không làm gì hết”
*Không nói phải không? Vậy thì chờ con gái của bà thân bại danh liệt đi!”
“Khoan! Tôi nói là được, nhưng chuyện của Sơ Tâm phải dừng ở đây!”
“Vậy phải xem bà” Lấy của tui ha.
vietwriter.vn
Xa Huệ Anh vì con gái, bà ta không thèm đếm xia gì nữa, nói: “Đào Hải Trạch cứ vài ngày là lại chạy tới thủ đô, tôi nghi ngờ ông ta có lòng xấu xa gì đó, cho nên theo đến thủ đô, tra được khách sạn ông ta ở. Không ngờ lại phát hiện một người phụ nữ khác cũng ở đó.
Chồng của mình và một người phụ nữ khác ở chung một phòng khác sạn, tất nhiên là không nén giận được, thế nên mới đánh bà ta một bạt tai, giật tóc bà ta. Chính là như thế!”
*Chỉ có như vậy sao?” Đào Anh Thy phẫn nộ khó nhịn.
“Đàn bà như vậy không lẽ không nên đánh sao? Đi mướn phòng với người đã có gia đình!
Cô nhìn, ông trời cũng không nhịn được, sẽ không để cho bà ta chết được yên lành!”
“Ăn nói cẩn thận chút!” Sắc mặt Đào Anh Thy cực kỳ khó coi Trong lòng vừa chua vừa chát.
Nếu như không phải là bởi vì ngày đó bị oan ức trong khách sạn thì dì Hà sẽ không chết!
Đào Hải Trạch làm nhục dì Hà, Xa Huệ Anh còn là đồng lõa, bọn họ đều đáng chết!
Nếu không phải là Xa Huệ Anh tới muốn nhờ vả thì bà ta sẽ còn tiếp tục mắng nữa: “Tôi đã nói rồi, giờ có thể dừng tay lại được rồi chứ?
Đào Anh Thy hoàn hồn, chỉ đáp lại bà ta hai chữ: “Năm mơi”
Nói xong, xoay người rời đi.
“Đào Anh Thy, cô đứng lại đó cho tôi!” Xa Huệ Anh gấp, vội ôm bồn hoa bên cạnh lên, đập thẳng vào sau ót của Đào Anh Thy…
*Ừm!” Đào Anh Thy kêu lên một tiếng đau đón, cơ thể lung lay, cô không ngờ được Xa Huệ Anh lại lớn gan lớn mật như vậy, dám ra tay với mình!
Muốn xoay người nhìn đằng sau nhưng mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Bà ta quá gấp nên mới ra tay! Làm sao bây giờ?
Nếu như bị Tư Hải Minh biết, không chỉ có không bảo vệ được con gái, ngay cả nhà họ Xa cũng không giữ được!
Lâm Anh đến tìm người, đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Đào Anh Thy ngã sấp trên đất, sợ ngây người, vội đi lên hô: “MC Đào!”
Nhìn thấy Xa Huệ Anh, còn có bồn hoa đã bị đập nát trên đất thì hiểu ngay là có chuyện gì xảy rat Khi Đào Anh Thy tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Cảm thấy sau cổ rất khó chịu!
Vừa muốn đưa tay ra xoa xoa thì có một cái tay khác nhanh hơn cô.
Đào Anh Thy mở to mắt, phía trên là gương mặt đẹp góc cạnh rõ ràng của Tư Hải Minh, tuy nhiên lúc này sắc mặt anh lạnh như tượng băng!
Đào Anh Thy cảm thấy nếu là lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hải Minh như thế này thì chắc chắn là cô sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Chỉ suy nghĩ một chút thì cũng biết được tại sao anh lại có biểu hiện như thế này..
“Anh… sẽ không nhấn đứt cổ của tôi luôn đó chứ?” Đào Anh Thy tuyệt đối không phải nói đùa, lực tay của Tư Hải Minh mạnh cỡ nào, cô cảm nhận được rất rõ!
Bây giờ cổ của cô đang bị tổn thương! Quá nguy hiểm á!
Tư Hải Minh khoác vai của của cô, để cô tựa lên trên đùi anh, mát xa phần sau cổ của cô: “Thả lỏng ra”
Đào Anh Thy thả lỏng cơ thể.
Phát hiện Tư Hải Minh xoa nhẹ một lát, nặng nhẹ vừa phải, mặc dù chỗ vết thương hơi đau một tí nhưng đa phần vẫn là rất dễ chịu.
*Không nghiêm trọng chứ?” Được xoa bóp, Đào Anh Thy miễn cưỡng hỏi, dù sao trên cổ của cô không có con mắt.
“Đợi chút nữa là có thể trở về”
Đào Anh Thy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Hôm nay lại không cần đi làm”
“Bây giờ mà còn có tâm trạng đi làm?”
Đào Anh Thy không nói chuyện.
*Không cần lo lắng, muốn làm cho một người sống không bảng chết là một chuyện rất dễ dàng!” Trong giọng nói của Tư Hải Minh lộ vẻ hung tàn Thậm chí Đào Anh Thy nơi ngón tay anh tiếp xúc với da thịt của cô còn tỏa ra hơi lạnh, xông thẳng vào trong cơ thể.
Thật ra với Đào Anh Thy mà nói, Xa Huệ Anh đánh cô một cái thì vẫn cô có thể chịu được, cô đau lòng phẫn nộ chính là chuyện dì Hà bị đánh ở trong phòng khách sạn!