Để Bắc Lâm vừa muốn nói gì, vừa nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Đế Anh Thy: “Sao lại sưng lên thế kia? Cái tên Tư Hải Minh chết tiệt này, tôi…”
“Anh ba, anh ba!” Đế Anh Thy vội vàng kéo anh ta lại: “Anh trở về phòng đi ngủ đi nhé!”
“Không phải là… ”
“Ngủ ngon!” Đế Anh Thy đẩy anh ta về phòng, đóng cửa lại cho anh.
Sau đó bỏ chạy.
vietwriter.vn
Đế Anh Thy ngã xuống giường, cả người đều không tốt!
Mọi thứ phát triển càng ngày càng không kiểm soát nổi!
Cô luôn cảm giác như thân thể của mình bị Tư Hải Minh điều khiển, mỗi lần bị anh ta đụng
vào, cơ thể lập tức như nhũn ra, nóng lên…
Làm sao bây giờ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị ăn thịt mất!
Cô không muốn, không muốn, không được như vậy!
Để Anh Thy buồn bực nhét mình vào trong chăn, tự nhủ mình không thể để mọi chuyện cứ phát triển như vậy.
Đừng quên những gì Tư Hải Minh đã từng làm.
Cho dù anh ta có bị đau thắt ngực và tự thiêu, cũng không thể nào xóa bỏ được sự thật anh ta đã giết Tư Viễn Hằng! Cô cũng không cứ như thế tha thứ cho anh ta được. Bởi vì Tư Hải Minh, cái chết của Tư Viễn Hằng không còn quan trọng nữa sao?
Không thể!
Để Anh Thy, mày tỉnh táo một chút!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù cô có chuyện liên quan đến Tư Hải Minh, cũng không có nghĩa là tha thứ cho hắn, nó không có nghĩa gì cả… Đúng vậy…
Một đêm này Để Anh Thy suy nghĩ đến mức muốn nổi điên, cuối cùng còn quên tắm rửa, đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.
Sau khi dậy, cô không nhìn thấy Tư Hải Minh đâu, trong phòng bếp chỉ có Đế Bắc Lâm đang chuẩn bị đồ ăn.
“Bảo bối, dậy rồi sao? Bữa sáng vừa làm xong, có thể ăn ngay rồi! Dù nữ giúp việc có tài nấu ăn ngon như thế nào cũng đâu thể bằng anh ba được chứ! Khẳng định em cũng rất nhớ tay nghề của anh ba đúng không ?”
“Tư Hải Minh… Rời đi rồi sao?” Đế Anh Thy không có chú ý nghe lời anh ba cô nói, mà chỉ chăm chăm nhìn xem có bóng dáng của anh không.
“Đi rồi. Anh cũng sẽ không làm bữa sáng cho anh ta ăn.” Để Bắc Lâm nói.
Đế Anh Thy mím môi dưới, đi rồi cũng tốt. Một bên là anh ba của cô, một bên là bố của sáu đứa nhỏ, cô bị kẹp ở giữa cũng thật là khó khăn.
“Anh ba, em đi tắm.”
“Tắm buổi sáng sao?” Để Bắc Lâm hỏi.
“Vâng, buổi tối hôm qua em ngủ quên không tắm.”
Đế Anh Thy đi vào phòng để quần áo, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng, sảng khoái mà đi ra.