Cái thế giới này, ngoại trừ ở trong rừng rú mới không có camera, ở thủ đô có chỗ nào mà không có camera chứ? Đặc biệt là trong khách sạn.
Vừa đến đầu câu thang, Đào Anh Thy đã hất tay Tư Viễn Hằng ra.
Tư Viễn Hằng nhìn lại cô: “Làm sao vậy?”
Không thể chạy trốn được… Không phải Đào Anh Thy nản lòng mà là đối mặt với hiện thực.
Làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tư Hải Minh?
Dù sao cũng gặp xui xẻo, sao không để Tư Viễn Hằng chạy trốn, còn cô thì ở lại đây một mình đối diện với Tư Hải Minh?
Tư Viên Hằng vẫn còn vết thương chưa được chữa khỏi hoàn toàn, cô không muốn Tư Viễn Hằng vì cô mà bị tốn thương lần nữa!
vietwriter.vn
“Em đã nói, em và anh không còn quan hệ gì với nhau nữa, em và anh chỉ là người lạ. Tư Viễn Hằng, anh đã quá sai rôi, lúc anh nhìn thấy tin nhăn đó, nên làm như không có gì mới phải!”
“Em cảm thấy anh có thể làm như thế sao?
Cho dù anh biết đây là một cái bây, anh vẫn sẽ đến.” Tư Viễn Hằng nói.
Những giọt nước mắt bất lực hằn trong mắt Đào Anh Thy.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh biết phải làm sao?”
“Tư Viễn Hằng, anh…” Trong lòng Đào Anh Thy rất khó chịu như sắp sụp đổ.
Nhưng thời gian không cho phép, dưới cầu thang thoát hiểm có tiếng bước chân truyền đến.
Đào Anh Thy sợ hãi thót tim, ngay cả cầu thang thoát hiểm của tầng mười hai cũng có người của Tư Hải Minh đứng chặn ở đó.
Nhìn thấy mấy phòng bên cạnh cách đó không xa, cô kéo Tư Viễn Hằng qua đó: “Theo em”
Gõ cửa không ai trả lời, cô lại gõ cửa khác.
Người bên trong mở cửa: “Có chuyện gì… ê, làm gì thế? Đây là phòng của tôi…”
Mặc kệ sự kinh ngạc sự ngạc nhiên của người đàn ông, Đào Anh Thy đẩy Tư Viễn Hằng vào trong và nói: “Dùng cái gì đó chặn cửa lại, đừng ra ngoài, em đi dỗ Tư Hải Minh trước, giải thích rõ mọi chuyện với anh ấy, để anh ấy bớt giận thì sẽ không sao nữa!”
“Em định dỗ anh ấy thế nào?” Tư Viên Hằng hỏi Đào Anh Thy.
“Em…
Nhìn vẻ mặt bất lực của Đào Anh Thy, Tư Viễn Hằng cảm thấy vô cùng đau đớn và phãn hận, anh ta nắm lấy tay cô, dùng sức hôn thật sâu lên môi Đào Anh Thy.
“..” Đào Anh Thy kinh ngạc.
Ùng ục trong đầu!
Đôi nam nữ bên cạnh cũng sững sờ, đây là tình huống gì vậy?
Chạy đến phòng bọn họ để diễn tuồng sinh ly tử biệt sao?
Tư Viên Hằng buông ra, Đào Anh Thy vẫn còn ngơ ngác.
“Em không thích anh ta, em bởi vì đứa con nên mới bị ép buộc ở bên cạnh anh ta!” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy tức giận đẩy anh ta ra: “Anh làm cái trò gì vậy! Em vì cái gì cũng không liên quan đến anh? Em và anh đã không thể nào nữa! Sao anh không nhìn cho kỹ? Không phải đã nói không còn quan hệ gì nữa rồi sao, sẽ không phiền em nữa sao? Anh đang lừa em phải không? “
Tư Viễn Hằng nheo mắt lại: “Anh đã thử, sau khi chia tay với em, mỗi ngày anh đều thử…”
Có tiếng quẹt thẻ từ cánh cửa, sau đó cánh cửa bị đẩy mạnh ra khiến Đào Anh Thy sợ hãi quay lại.
Tư Viễn Hằng bảo vệ Đào Anh Thy phía sau anh tat Tất cả vệ sĩ đi vào, xếp thành một hàng thẳng, khí thế hừng hực!
Bóng đen cao lớn bước vào phòng, toàn thân phát ra một luồng khí lạnh lẽo như đến từ cõi âm, đôi mắt đen láy sắc lạnh ấy nhìn Tư Viễn Hằng đang bảo vệ cho Đào Anh Thy mà toát ra lệ khí trông rất đáng sợi Đào Anh Thy sợ không? Đương nhiên là sợ rồi! Hai chân cô đều đang run rẩy!
Nhưng chuyện đến nước này, cô còn có thể trốn được chăng?
Đào Anh Thy biết rất rõ, cô và Tư Viễn Hằng đã không còn đường thoát!
Đào Anh Thy bước ra từ phía sau Tư Viễn Hắng.
“Anh Thy…” Tư Viên Hằng muốn kéo cô lại, nhưng Đào Anh Thy phớt lờ anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lạnh lùng của Tư Hải Minh như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô.
“Anh hiểu lầm rồi! Mọi chuyện không như anh nghĩ!”
“Tại sao lại chạy? Không phải chột dạ sao?”
Tư Hải Minh hỏi, trong mắt không có chút nhiệt độ, có phần quỷ dị!
“Tôi… tôi chỉ sợ… Tôi sợ không thể nói rõ ràng, nhưng lời tôi nói đều là thật! Có người đánh ngất tôi, đưa tôi đến khách sạn này, rồi gửi cho Tư Viễn Hằng. Trong điện thoại Tư Viễn Hằng có tin nhắn, không tin anh xem… Tư Viễn Hằng, anh đưa cho anh ấy xem đi! Tư Viên Hằng?”