Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1050: Đối với em mà nói anh ta chỉ là một người xa lạ


Đột nhiên xuất hiện một nguyện vọng khiến cho mặt của Đế Anh Thy đỏ rần lên: “Không đâu”


“Hử?”


“Còn có thuyền trưởng”






Tư Hải Minh nhịn cười: “Anh sẽ đi thi bằng lái du thuyên, lần sau anh lái”


Trái tim của Đào Anh Thy đập trật một nhịp, không dám đối mặt với anh: “Anh… không phải ngày mai anh về rồi sao?”


Tư Hải Minh không nói gì, anh đã chuẩn bị xong để trở về.


Du thuyên cập bờ, Để Anh Thy theo Tư Hải Minh đi xuống.


Lúc đi xuống, người đàn ông này vẫn luôn che chở cho cô, dường như bộ dạng của cô rất yếu ớt Vậy.



vietwriter.vn



Mặc dù cảm thấy không cần thiết, nhưng động tác che chở của anh vẫn đi sâu vào trong trái tim cô.


Vừa bước lên trên câu trúc, Đế Anh Thy ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tần Hành Chi đang đứng trên bờ cát trắng thì giật nảy mình. Ánh mắt căng thẳng né tránh.


Theo bản năng muốn rút tay của mình trở về, nhưng mà tay bị nắm chặt đến mức cô không thoát ra được.


“Đã thấy rồi.” Tư Hải Minh nói.


Đế Anh Thy cắn môi, cho nên không cần phải giấu nữa sao? Nhưng mà tim lại đập rất nhanh rất nhanh.


Tần Hành Chi nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào đây? Có thể nói cho mấy anh trai biết hay không?


Đến lúc đó có khi nào người đàn ông này không may.


Tần Hành Chi nhìn tư thế chiếm hữu lôi kéo tay Để Anh Thy của người đàn ông kia, lục phủ ngũ tạng cảm thấy như có axit sunfuric chảy qua khiến cho anh ta cực kỳ khó chịu.


Anh ta chưa từng gặp Tư Hải Minh, mặc dù người này là khách hàng của anh ta, nhưng bây giờ anh ta phải nhìn kỹ người đàn ông này lần nữa.


Trong mắt của Tần Hành Chi tràn ngập sự đối địch.


Xuống cầu trúc, Tư Hải Minh không để ý đến sự uy hiếp của Tần Hành Chi, nói: “Cảm ơn ông chủ Tần đã cho mượn du thuyền”


Tần Hành Chi kìm nén lửa giận, lạnh lùng thu tâm mắt lại, nhìn về phía Đế Anh Thy: “Anh Thy, đến vườn nho với anh”


Đế Anh Thy sững sờ: “Đến vườn nho làm gì?


Đã muộn rồi, em muốn về nhà”


“Đợi chút nữa rồi vê sau. Anh có việc tìm em”


Tần Hành Chỉ nói.


“Ô” Đế Anh Thy nhìn thoáng qua Tư Hải Minh, rôi rời đi với Tần Hành Chi.


Tư Hải Minh cũng chỉ dõi mắt nhìn theo chứ không có ngăn cản.


Bãi cát cách vườn nho không xa nên hai người đi bộ đến.


Đế Anh Thy cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, chủ yếu là bản thân cô không được tự nhiên.


Bị Tân Hành Chỉ nhìn thấy cô đi xuống từ trên du thuyền với khách hàng của anh ta, làm thế nào cũng khiến cho người ta hiểu nhầm. Có vẻ như cô rất tùy tiện.


Đế Anh Thy không khỏi mở miệng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là đi ra biển chơi, không có làm gì cả”


Lỗ tai Tân Hành Chi nghe những lời như vậy chẳng qua chỉ là vẽ vời thêm chuyện, càng tô càng đen thôi.


Dù cho không có làm gì cả, nhưng bây giờ Tần Hành Chi đã biết được thân phận của người đàn ông đó, trong lòng cảm nhận được một gánh nặng chưa từng có từ trước tới nay.


“Em không cần giải thích với anh làm gì.”


“Hành Chi, anh… sẽ không nói với các anh trai chứ?” Đế Anh Thy hỏi.


“Sẽ không”


Tần Hành Chi nghĩ, đã không cần anh ta đi nói nữa rồi. Dừng một chút, hỏi: “Em thích người kia sao?”


“Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà thích hay không chứ” Đế Anh Thy bị hỏi đến trên mặt nóng lên, cô cũng không cảm thấy mình thích người đàn ông kia.


Tần Hành Chỉ xoay người lại nhìn Đế Anh Thy, hỏi: “Em hiểu rõ anh ta sao? Em biết anh ta là ai không? Làm nghề gì? Đối với em mà nói anh ta chỉ là một người xa lạ”


Đế Anh Thy không phản bác lại được.


Bởi vì đúng là cô không hiểu rõ nhiều về người kia, chỉ biết là đến từ thủ đô, ngay cả người ta tên gì cũng không biết.


“Em không biết gì về anh ta mà cứ gần gũi với anh ta như vậy, còn ra biển với anh ta, lỡ như anh ta có ý không tốt với em, đến lúc đó anh và các anh trai của em làm sao đến cứu kịp?” Tân Hành Chi không nhịn được cảm xúc kích động trong lòng.


Đây là lần đầu tiên Đế Anh Thy thấy Tân Hành Chi tức giận với cô như vậy, nhưng biết là anh ta lo lắng cho cô nên không khỏi an ủi: “Hành Chỉ, không có chuyện gì đâu, anh ta không hề làm gì cả, em vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa cũng không phải anh ta không biết em là ai, nên không dám làm gì em đâu”


“Em cứ tin tưởng là anh ta sẽ không làm như vậy với em sao?”


“Hành Chi, sao anh lại tức giận như vậy chứ?”


Đế Anh Thy không hiểu, không phải cô đã trở về an toàn rồi sao?


Hơn nữa cô cũng không phải là một đứa bé, có thể tự bảo vệ bản thân.


Tần Hành Chi không nói nên lời nữa, quay người lại đưa lưng về phía cô.


Vì sao anh ta lại tức giận như vậy cũng chỉ có bản thân biết? Người đàn ông kia đã tìm được Đế Anh Thy, quả thật thấy bất an lo sợ như Đế Anh Thy sẽ bị cướp đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK