Nhưng cho dù như thế thì cô cũng không thể nói, cô cũng không muốn để cho sáu bé con biết Tư Hải Minh ma quỷ như thế nào.
Không thể để cho bọn nhỏ biết mẹ không thể trở về lại còn phải chịu ba ép buộc.
“Mẹ ơi, có phải là rất mệt mỏi không ạ?” Bảo Vỹ hỏi.
Năm đứa nhóc khác đứng bên cạnh đợi Đào Anh Thy trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Cho dù Đào Anh Thy có cực khổ đến thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã được mấy đứa nhỏ trị hết, cũng không cực khổ nữa rồi: “Không hề. Đi thôi, mẹ đi vào với các con.
vietwriter.vn
“Vâng.
Bảo Nam và Bảo Long trượt từ trên người Tư Hải Minh xuống, sau đó sáu đứa nhỏ chạy ở phía trước rất vui vẻ.
Đào Anh Thy đi theo.
Rolls-Royce lái vào.
Đào Anh Thy nhìn thoáng về phía sau, nhìn Tư Hải Minh. Vậy mà anh ta lại không đi xe mà đi bộ về với bọn họ.
Mặc kệ anh ta vậy, Đào Anh Thy vừa định đuổi theo sáu bé con thì lại bị kéo về.
Đào Anh Thy ngừng thở, suýt chút nữa là cô đã va vào ngực Tư Hải Minh rồi: “Làm gì thế hả?” “Không được quá lâu.’ Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy tránh thoát cánh tay của anh rồi nói: “Không lâu đâu.” Cô nói xong rồi quay người rời đi.
Dì Hà đi bên cạnh cô rồi hỏi: “Tối nay cô ở đây à?” “Vâng, sáng mai đưa sáu đứa bé đi rồi trực tiếp đi làm luôn” “Tôi thấy dường như cô rất mệt mỏi, cô không sao chứ?” Dì Hà hỏi với vẻ lo lắng.
Ánh mắt của Đào Anh Thy có chút trốn tránh, sao cô có thể nói cho Dì Hà biết lý do cô nhìn có vẻ mệt mỏi chứt “Không sao, chỉ là lúc đối mặt với Tư Hải Minh cần phải vắt óc một chút thôi” Đào Anh Thy nói thế.
“Vậy thì tốt rồi. Thật sự là khóc cho cô rồi.” Dì Hà nói.
“Chẳng còn cách nào khác, vì sáu đứa bé nên tôi chỉ có thể tạm thời nhân nhượng. Chờ khi anh ta chán tôi thì tôi sẽ tự do.” Đào Anh Thy nói với vẻ chờ đợi.
Cô cũng không biết là mình đang an ủi ai nữa.
Cô cũng chẳng biết là ngày Tư Hải Minh chán mình xa hay gần nữa.
Trong phòng riêng của câu lạc bộ hôm đó cô nghe được giọng của phụ nữ.
Từ biểu hiện lúc sau của Tư Hải Minh cũng có thể khẳng định anh ta không tiếp xúc gần với phụ nữ.
Là do chưa kịp, hay là tiếng kêu của người phụ nữ đó là vì một người đàn ông khác? Đào Anh Thy không thể nào tưởng tượng ra tình hình trong phòng là như thế nào.
Nhưng cô không thể nào hiểu nổi vì sao Tư Hải Minh lại không đụng vào những người phụ nữ khác.
Những người phụ nữ đó không quyến rũ ư? Đào Anh Thy thở dài một hơi.
Dì Hà nhìn ánh mắt mơ màng của cô thì nói: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi” Ánh mắt của Đào Anh Thy nhìn về phía sáu đứa nhỏ cách đó không xa rồi nở một nụ cười, cô nói: “Đúng thế, sẽ tốt thôi…” Tối đó Đào Anh Thy ở lại biệt thự Minh Uyển.
Cô chơi với sáu bé con, tắm rửa cho sáu bé với Dì Hà rồi lên giường.
Đào Anh Thy tựa vào đầu giường, cô có chút mỏi mệt.
Sáu bé con đang chơi ở bên cạnh, tới khi sáu đứa bé nhìn lại thì Đào Anh Thy đã chống cằm ngủ mất rồi.
“Mẹ ngủ rồi kìa”” Bảo Vỹ nói.
“Ừ, mẹ mệt đó. Chúng ta cũng đi ngủ thôi nhé?” Dì Hà hỏi.
“Vâng.” Sáu đứa bé rất ngoan ngoãn, chúng nằm xuống bên cạnh Đào Anh Thy rồi bắt đầu ngủ.
Dì Hà ngồi ở mép giường nhìn bọn họ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi sáu đứa bé chìm vào giấc ngủ không sâu thì Tư Hải Minh đi vào.
Dì Hà vội vàng đứng dậy.
Tư Hải Minh đi tới ôm Đào Anh Thy lên rồi quay về phòng của anh, anh đặt cô lên giường.
Đào Anh Thy kinh ngạc, cô mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt đẹp trai ngay trước mắt, cô giãy dụa trong vô thức: “Đừng… tôi rất mệt…” Người đàn ông này muốn cô chết chắc? Tư Hải Minh đè cô, ánh mắt đen láy của anh rất có tính xâm lược: “Không phải lúc chơi với con có tỉnh thần lắm à?” “Không có… tôi… lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy mấy đứa bé cho nên mới chơi với bọn chúng lâu hơn một chút…” Cơ thể của Đào Anh Thy trở nên căng cứng, cô cảm giác mình đang ở trong một chỗ rất nguy hiểm.