“Mỗi người một phòng.” Đế Anh Thy đang nói thật, nhưng Tư Hải Minh lại chạy tới mà thôi.
Đế Hạo Thiên chau mày nhìn đứa em gái bảo bối của mình, đứa trẻ này có phải sau khi ở cùng Tư Hải Minh mấy ngày liên bị hỏng rôi không? Câu trả lời này rõ ràng là nói dối mà!
Để Bắc Lâm nghe Đế Anh Thy nói như vậy liên không muốn động não nữa, mặt dán lên màn ảnh, vừa định nói câu nhớ em gái đến nỗi không ngủ được thì có một bóng người vụt qua lưng Đế Anh Thy.
“..” Đế Hoàng Minh.
“..” Đế Bắc Lâm.
“..” Đế Hạo Thiên.
“..” Đế Anh Thy vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh công khai đi vào phòng tắm.
Không… Không phải đã nói là anh không được lên tiếng sao? Đây gọi là không lên tiếng? A, đúng là không lên tiếng, lúc đóng cửa cũng không gây ra tiếng động thật.
A aaal! Anh đểu thật đấy! Sao có thể như thế chứ? Như này cô phải giải thích thế nào với các anh đây? Đây chắc chắn là đang khiêu khích mà!!
Đế Anh Thy đảo mắt, lập tức nhảy ra khỏi giường, rồi đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng tắm mở ra, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Đế Anh Thy nữa rồi.
Thân hình cao to của Tư Hải Minh tựa vào khung cửa, vẻ mặt lanh lợi.
Sau khi chạy ra ngoài, Để Anh Thy mới nhìn điện thoại, vừa nhìn vào điện thoại, tiếng thét của Đế Hạo Thiên đã truyên đến: “Để Anh Thy, em mau nói thật đi, tên khốn đó có động vào em chưa?”
“Anh hai, sao anh lại chửi người ta như thế?”
vietwriter.vn
Đế Anh Thy bĩu môi.
“..” Đế Hạo Thiên như bị nghẹn hơi ở lông ngực, tên khốn là chửi người rồi sao? Em đang bảo vệ cậu ta ư? Còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị Đế Bắc Lâm ở bên cạnh cắt ngang lời.
“Anh Thy, hôm nay ra biển chơi gì rồi? Vui không?”
“Vui ạ! Bọn em còn đi câu cá nữa!” Đế Anh Thy cười nói vui vẻ.
Đế Hạo Thiên càng tức hơn khi nghe câu đó, bọn họ sống ở trên đảo, còn có chỗ nào nước biển sạch mà đẹp hơn chỗ bọn họ sao? Ra biển đối với bọn họ khác nào ăn cơm bữa đâu! Thế mà em ấy nói là vui, còn vui vẻ như vậy!
Trong lòng có cảm giác buôn em gái mình lại dễ bị lừa đi như vậy!
“Đợi Anh Thy quay về, bọn anh sẽ đưa em đi câu cá.” Đế Bắc Lâm nói.
“Vâng ạ. Đế Anh Thy nhìn thấy anh cả đang nhìn cô nhưng không nói gì. “Anh cả, sao anh không nói gì thế?”
“Ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn. Đế Hoàng Minh chỉ nói đúng một câu.
“Các anh không cân lo lắng cho em, Tư Hải Minh sẽ chăm sóc cho em” Đế Anh Thy nói xong câu này, sắc mặt của ba người anh liên căng ra, trở nên khó coi, khiến cô cảm thầy chột dạ: “Sao thế ạ?”
không có cảm xúc.
“Anh cả, anh hai, sao các anh vẫn còn bên ngoài thế? Về sớm đi, đừng quá sức quá. Ba anh đừng có suốt ngày ở trong phòng giải phẫu như.
thế, về phòng ngủ đi”
“Bọn anh là người đàn ông da dày thịt béo, ngủ ít cũng không sao, không vất vả chút nào” Đế Bắc Lâm an ủi cô, không muốn cô ở ngoài chơi lại phải sinh lòng áy náy. “Chú yếu là Anh Thy của bọn anh da mịn thịt mềm, nên phải ngủ sớm đi, đừng gây mệt mỏi cho bản thân. Có biết chưa?
“Biết rồi “Còn nữa, không được để Tư Hải Minh ở lại phòng em, về điều cậu ta ra ngo nhấn mạnh.
Vâng ạ” Đế Anh Thy đồng ý.
Nghĩ trong đầu, cái này không phải cô quyết định là được, Tư Hải Minh quá khó chơi rồi…
Sau nửa tiếng gọi video với các anh Đế Anh Thy mới về phòng.
‘Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy người đàn ông dựa trên giường cô, nhàn nhã nằm trong đó.
Nhìn thấy cô đi vào liền vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Ý tứ rất rõ ràng, đến nằm bên cạnh anh.
‘Vẻ mặt Đế Anh Thy không được tự nhiên, nghĩ đến những gì các anh nói, khó khăn nói: “Ừm…
Anh về phòng mình ngủ đi. Hai người ngủ chung với nhau thế này, không tốt cho lắm…”
Tư Hải Minh không nói gì, ánh mắt nhìn vào tay cô.
Đế Anh Thy thấy thế mới nhớ ra chưa trả điện thoại cho anh, liền giơ tay đưa qua.
Trả điện thoại cho anh rồi chắc là anh sẽ về phòng nhỉ…
“AI” Đế Anh Thy bị anh nắm lấy tay, dùng sức nhẹ kéo lên giường, ngã vào vòng tay Tư Hải Minh. Khiến cô đỏ mặt tía tai, muốn đứng dậy.
Tư Hải Minh lật người lại, đè cô xuống giường.
Đế Anh Thy đấm vào ngực anh: “Anh…Anh giở trò xấu…
Rõ ràng là muốn lấy điện thoại, nhưng thật ra là muốn bắt nạt cô.
“Nói chuyện gì thế?” Tư Hải Minh áp trán vào trán cô, hơi thở quyện vào nhau, rất thân mật.
“Không… Không nói chuyện gì cả, chỉ là bảo tôi ở ngoài phải chú ý an toàn các kiểu thôi… nói đến cái này, vừa rồi anh làm gì vậy?” Đế Anh Thy nghĩ đến điều gì đó liền trừng mắt nhìn anh.
“Hả?” Tư Hải Minh biểu cảm mình vô tội.
“Vừa nãy anh đi vào phòng tắm, trong video nhìn thấy anh rồi!” Đế Anh Thy nhắc nhở anh.
“Cái đó à… Đột nhiên tôi mắc tiểu.”
Lý do của Tư Hải Minh làm cho Đế Anh Thy ngớ ra: “Anh mắc tiểu cũng đúng lúc quá nhỉ?”
“Con người có ba việc gấp, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi mà”
Đế Anh Thy đấm vào ngực anh: “Tôi mà tin được anh mới lạ đấy!”
Tư Hải Minh cắn chiếc mũi xinh xắn của cô: “Đừng đuổi tôi đi mà, tôi chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì cả. Nha?”
Đế Anh Thy bị anh cắn đến giật mình một cái, cả người mềm nhũn cả ra.
Đừng nói từ chối, giờ cô còn không cả nói được câu nào nữa rồi.
Đế Anh Thy mơ hồ nghĩ, người đàn ông Tư Hải Minh này không phải là có phép thuật gì đó chứ, nên cô mới bị hạ gục như này…
Nửa đêm, Tư Hải Minh đang ngủ say, cánh tay ôm Đế Anh Thy vào lòng bắt đầu siết chặt, hơi thở dần gấp gáp.
Cho đến khi thân thế run lên, đôi mắt đen láy mở ra, hơi thở gấp gáp.
Đầu tiên nhìn chäm chăm vào khuôn mặt nhỏ bé đang nằm yên trong vòng tay anh, anh khẽ vén chăn lên, nhìn thấy bức tranh rối tinh rối mù. Trên trán Tư Hải Minh nối hết gân xanh lên.
Đế Anh Thy đang ngủ tự nhiên tỉnh dậy.
‘Vừa có cảm giác mình bị siết chặt, đã ngủ cùng giường với Tư Hải Minh mấy lần, nên biết rõ phong cách của anh rồi.
Đôi mắt ngân ngấn nước mơ hồ mở ra.
Khi bộ ngực trần trụi trước mắt lọt vào tầm mắt khiên cô giật mình.
Lúc Đế Anh Thy tỉnh giấc, Tư Hải Minh cũng tỉnh, răng nanh như dã thú nhẹ nhàng gặm đầu Đế Anh Thy: “Thy…”
Khóe miệng Đế Anh Thy giật giật, đầu tôi là hoa quả sao? Còn gặm?
Đẩy mặt anh ra, hỏi: “Anh…Đồ ngủ của anh đâu? Tôi nhớ anh có mặc đồ ngủ mà?”
“Cởi ra rồi”
Đầu Đế Anh Thy ong ong, Sao lại cởi ra? Cô vô thức nhìn xuống quần áo của mình. Đồ ngủ vẫn ngay ngắn ở trên người cô, xem ra chưa có gì khác thường.
“Anh nóng à?” Đế Anh Thy hỏi, cô chỉ muốn hỏi cái này.
Nếu không làm gì thì cởi đồ ngủ ra làm gì chứ?
“Nóng đến muốn nôn luôn rồi”
“Hả?” Anh ta nôn rồi? Sao cô không biết?
Tư Hải Minh cũng tự cảm thấy mình thật xấu.
khi ôm chặt người ta vào lòng, chỉ hận không thể ép cô vào trong người mình luôn, không bao giờ bỏ ra nữa.
Người Đế Anh Thy trong vòng tay anh bỗng dưng cứng đờ, định đẩy anh ra.
“Đừng lộn xộn..” Tư Hải Minh giọng nói khàn khàn giống như bị thương, mặt vùi vào cổ Đế Anh Thy hít một hơi thật sâu: “Thật sự muốn lấy mạng tôi sao.
Đế Anh Thy không dám nhúc nhích, muốn lấy mạng anh, anh mau buông tôi ra! Không phải càng ôm chặt thì càng khó chịu sao? Anh có khuynh hướng thích bị ngược sao?