Ngay lúc Đào Anh Thy không tập trung, anh lột tôm đặt vào bát của cô, khiến cô sửng sốt.
Hành động này làm cho người khác cũng Sững sờ.
Đào Anh Thy lại có thể khiến một ông vua quyên thế lột tôm cho cô? Không phải lân đầu tiên Tư Hải Minh lột tôm, nhưng làm vậy ở bên ngoài là lần đầu tiên…
“Không ăn sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm.
vietwriter.vn
“Không phải…” Đào Anh Thy vội vàng đút tôm vào miệng, gật đầu, híp mắt: “Ngon lắm!” Tư Hải Minh thu lại tầm mắt, tiếp tục lột tôm cho cô.
Như thế, tất nhiên là có người không vui.
Người không vui là Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm.
Nhưng mà ở trước mặt Tư Hải Minh, bọn họ có tức giận cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Bọn họ không chán sống! “Đào Anh Thy đúng là khiến chúng ta ngạc nhiên, anh Hải Minh đến mà không nói chuyện với chúng ta” Đào Sơ Tâm không cầm đũa, hoàn toàn không có tâm trạng. Tâm tư của cô ta chỉ đặt lên người Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh chăm chú lột tôm, ngoảnh mặt làm ngơ.
Đào Sơ Tâm hít sâu, ngăn cản tâm trạng xấu của mình, nói: “Chắc là Đào Anh Thy không biết anh Hải Minh đến nhỉ? Nếu không thì sao dám lôi kéo với người đàn ông khác chứ?” Vừa thốt ra, Tư Hải Minh dừng lột tôm.
Ánh mắt của Đào Anh Thy nhìn bàn tay dính đầy dầu của Tư Hải Minh, nín thở.
Không khí lập tức trở nên đáng sợ.
Đôi mắt của Đào Sơ Tâm hiện ý cười trên nỗi đau của người khác, còn Xa Huệ Anh bên cạnh thì biết nếu con gái mình không có chứng cứ đanh thép, chắc chắn sẽ không nói như vậy!
Bà ta cố ý phối hợp với con gái, hỏi: “Đàn ông nào? Con không nên nói lung tung, cậu Hải Minh đang ở đây! Tất nhiên nếu con biết chuyện gì, cũng không thể giấu giếm”
“Con tận mắt nhìn thấy, nếu như không tin, có thể điều tra trong camera của khách sạn, ngay bên ngoài toilet.” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh kinh ngạc nhìn Đào Anh Thy: “Vừa rồi con ra ngoài lâu như vậy mới về, hóa ra là con đi gặp người đàn ông khác?” Đào Anh Thy bị hỏi không phản bác được.
“Đào Anh Thy, vậy là con sai rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu đổi lại là Sơ Tâm, chắc chắn sẽ một lòng một dạ với chông mình, đến chết cũng không đổi!” Lúc Xa Huệ Anh dạy dỗ Đào Anh Thy vẫn không quên khen con gái của mình.
Đào Anh Thy còn không nhận ra bà ta muốn làm gì sao? Tìm sự tôn tại ở trước mặt Tư Hải Minh, dồn hết suy nghĩ để giới thiệu con gái của mình thôi! “Nhưng mà ngài Hải Minh đừng tức giận, Đào Anh Thy phạm lỗi là do nó không hiểu chuyện, nó sẽ hối hận! Mà con gái của tôi không như vậy, từ nhỏ đến lớn…”
Lúc Xa Huệ Anh đang vênh váo đắc chí giới thiệu con gái của mình: “Những gì cô ấy không biết để tôi dạy là được, không cần bà ngồi đây ồn ào!” Giọng nói lạnh lẽo hung dữ của Tư Hải Minh vang lên.
“Cái… Cái gì?” Xa Huệ Anh lập tức sợ hãi.
Tư Hải Minh bỏ con tôm trên tay vào bát của Đào Anh Thy: “Nói những gì tôi không thích nghe, chính là muốn chết” Bầu không khí trở nên ngột ngạt, gió lạnh thổi qua khiến cho người ta không rét mà run! Suy nghĩ muốn giới thiệu con gái của Xa Huệ Anh bị bóp chết, trắng bệch mặt.
Đào Sơ Tâm vô cùng khó chịu! Tâm trạng khó chịu giống như người quen đứng ở trước mặt mà vẫn không nhận ra.
“Ngài Hải Minh nói rất đúng! Là vợ tôi không biết phép tắc! Tôi xin lỗi cậu!” Đào Hải Trạch đứng lên, khom người.
Tư Hải Minh cầm lấy khăn ướt ung dung lau †ay, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ: “Lời xin lỗi của ông đáng mấy đồng tiền?” Đào Hải Trạch thấp thỏm, hận không thể dâng mạng của Xa Huệ Anh lên! Xa Huệ Anh cũng đứng lên, hai chân mềm nhũn.
“Em nói xem?” Tư Hải Minh nghiêng mặt nhìn Đào Anh Thy, dường như để cô quyết định.
Đào Anh Thy nhìn ra cảm xúc của Tư Hải Minh không tốt, bởi vì Tư Viễn Hằng.
“Bỏ đi, bọn họ không cố ý. Tôi ăn xong rồi, đi về nhé?” Đào Anh Thy hỏi.