Đào Anh Thy nhắn lại: “Không thế”
Cỏ ta xem Tư Hải Minh là kiểu nhân vật nhỏ bé gì chứ?
Hơn nữa, với tửu lượng của Tư Hải Minh, ai có thể quật ngã được anh chứ? Cô nghĩ cũng thật là đơn giản. Trước kia là vì cô muốn dụ Võ Ái Nhi nên mới nói như vậy mà thôi.
Không phải Đào Anh Thy không biết, chỉ có hoàn toàn rời khỏi thành phố thì cô mới có thể báo đám được sự an toàn của sáu đứa bé.
Đào Anh Thy vừa mới đi ra khỏi quán trà liên nhìn thấy Trương Thiên Di đi tới: ‘Cô đi xuống dưới đón đám trẻ một chút đi, khoảng tầm mười phút nữa là bọn họ tới rồi”
“Vì sao tôi phải đi xuống đón chứ?” Đào Ái Thy nới với vé kỳ quái.
vietwriter.vn
Trước kia đều là ba mẹ dẫn đứa nhỏ đi thử giọng, cũng không có nói là hôm nay có mấy đứa nhóc tới thử giọng mà.
“Mấy đứa nhóc lần này cũng không giống với lần trước, cô có còn nhớ tới tiết mục tìm mẹ của mấy đứa nhỏ ở một đài truyền hình khác không?”
Đào Anh Thy có một dự cám không hề tốt: “Chắng lẽ là bảy đứa bé kia?”
“Trả lời đúng rồi, chính là bọn chúng” Trương Thiên Di hưng phấn nói.
“Không phải tổng giám nói là không thể dùng sao?” Đầu óc Đào Anh Thy ong ong lên.
Đây là tình huống gì chứ? Vì sao mà cô làm mẹ mà lại không biết cả vậy? Dì Hà cũng không nói gì với cô hết.”Bây giờ cũng đã là mùa 2 rồi, không có việc gì đâu, hơn nữa tổng giám đốc cũng đã đồng ý rồi.”
Trương Thiên Di rất là kích động: “Cô có biết không? Lần trước tôi đến trường tìm cháu ngoại của tôi thì nhìn thấy bảy đứa trẻ kia. Em nói cái này có trùng hợp hay không chứ?”
“Cháu ngoại của cô cũng học ở trường đó sao?”
“Không, cháu ngoại của tôi là giáo viên ở đó.”
“,” Đây cũng quá là trùng hợp đi. Nơi nơi đều là cạm bẫy mà.
“Tôi bèn nói với nó, đẫn theo mấy đứa nhỏ đến tham quan đài truyền hình đi. Chỉ cần mấy đứa nhỏ đến tham quan đài truyền hình mà vui vẻ thì lúc trở về sẽ nói với ba mẹ chúng, nhất định ba mẹ chúng cũng sẽ hăng hái tham gia thôi. A tôi thật sự là quá tài giỏi mà, nghĩ ra một biện pháp hay như vậy.
Như thế thì sẽ không cần chúng ta lên trên mạng tìm mấy đứa nhóc nữa rồi, xếp hạng chắc chắn là sẽ tốt hơn mùa đầu tiên”
Trương Thiên Di đứng ở đó vì sự lanh trí cúa mình mà say mê hết nửa ngày, mà Đào Anh Thy chỉ cảm thấy trong lòng run sợ, cô vừa mới thu phục được Võ Ái Nhi, bây giờ sao sáu đứa nhóc lại trực tiếp đến đài truyên hình rồi chứ.
“Cô còn đứng ở đó làm gì vậy? Mau đi xuống đón đi”
“Biết rồi”
Đào Anh Thy có thể đi đón sao? Đương nhiên là không thể rồi.
Cô mà vừa xuất hiện, sáu đứa nhóc kia vừa nhìn thấy cô đến thì sẽ vui vẻ mà gọi ‘mẹ’ rồi chạy về phía cô.
Hình ảnh kia, tuyệt đối có thể làm chấn động cả đài truyền hình đó.
Hơn nữa giáo viên cũng biết cô, bọn họ tuyệt đối không thể chạm mặt nhau được.Cô vẫn là nhanh chóng trốn đi thôi.
Đào Anh Thy chuấn bị tiền trảm hậu tấu, cô cầm lấy ba lô lên rồi bỏ chạy.
Thang máy tới lầu một, cửa thang máy mới vừa được mở ra, Đào Anh Thy liền giống như đầu tàu mà đâm ra ngoài, nhưng lại không nghĩ rằng lại có người đứng trước cứa thang máy, cô mạnh mẽ nhào đầu vào đám người mặc đồ đen kia.
*A”
Thân thể mềm mại giống như đâm vào một bức tường, đầu óc cô váng vất, mà loại cảm giác này lại quen thuộc với Đào Anh Thy như vậy.
Cô lại dùng mũi ngửi ngửi một chút, hơi thở lạnh lẽo kiêu ngạo độc hữu kia chui vào mũi cô.
Không phải đâu? Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Cô vận hành đầu óc rất nhanh, nghĩ cách ứng đối.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, trong nháy mắt lại chạm phải cặp mắt tối đen thâm trầm kia, ánh mắt cô run rấy, cô bật người đứng thẳng người dậy.Vệ sĩ đi theo phía sau anh, nhưng cũng không có lãnh đạo của đài truyền hình, nói rõ rằng Tư Hải Minh chỉ tạm thời tới đây thôi, không ai biết cả.
Đào Anh Thy hơi nghiêng người, lúc Tư Hải Minh đi vào thang máy thì đưa tay ra, vệ sĩ cũng không đi theo vào.
Lúc cửa thang máy muốn đóng lại thì Đào Anh Thy lập tức giơ tay ra chặn lại: “Tôi đi mua chút đồ”
Nói xong đã muốn chạy đi.
Nhưng mà, người còn chưa đi ra khỏi thang máy thì đã cảm thấy nơi cổ tay căng thẳng, cô bị một có lực kéo lại.
“A” Thân thể của Đào Anh Thy dán lên lông ngực rắn chắc cực nóng của Tư Hải Minh trong nháy mắt, mặt anh gần trong gang tấc, khiến cho hô hấp của cô cứng lại. Cô trơ mắt nhìn cửa thang máy ở phía sau từ từ đóng lại:
“Anh Hải Minh, tôi muốn đi mua một ít đồ, sẽ trở về rất nhanh thôi”