Để Anh Thy khẽ di chuyển tới gần cửa, vô cùng ngại ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô phải nhờ vả Tư Hải Minh như này: “Chuyện đó… Anh có thể lấy áo ngủ giúp tôi được không?”
“Không phải đã chuẩn bị cho em rồi hay sao?”
“Rơi… rơi xuống nước rồi” Để Anh Thy lại đỏ mặt vì xấu hổ.
Nếu không phải không có cách nào bước ra khỏi cánh cửa này, cô đương nhiên sẽ không tìm Tư Hải Minh nhờ anh giúp đỡ rồi!
“Em tin tưởng anh như vậy cơ à?” Tư Hải Minh chẳng những không đi lấy mà còn hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến mặt Để Anh Thy càng đỏ hơn: “Đúng vậy, tôi vô cùng tin tưởng anh đó, lấy giúp tôi đi mà”
vietwriter.vn
“Anh còn không tin chính anh nữa là”
Để Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức dùng thái độ hòa hoãn nhất có thể: “Tôi sẽ mở cửa ra tạo một khe hở nhỏ, anh giúp tôi đưa áo ngủ vào trong nhé!
Sau khi nói xong cô nghe được âm thanh Tư Hải Minh rời đi.
Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô chỉ sợ Tư Hải Minh tiếp tục quấn lấy mình.
Đến lúc đó nói không chừng Tư Hải Minh có nói gì cô cũng nghe theo thật đấy!
Nguy hiểm quá…
“Mở cửa” Bên ngoài có tiếng Tư Hải Minh.
Để Anh Thy hít một hơi thật sâu, sau khi bình ổn lại sự khẩn trương trong lòng mình thì mở khóa cửa phòng tắm ra, lại kéo cửa tạo một khe hở nhỏ.
“Mở lớn hơn chút nữa” Tư Hải Minh đưa ra yêu cầu.
Để Anh Thy lại mở ra một khe hở vừa đủ để hai tay có thể đưa vào: “Được chưa nào?”
“Đưa tay đây
“Vì sao không phải anh đưa vào trong đây chứ?” Đế Anh Thy không đồng ý.
Cô vẫn cứ cảm giác bàn tay mình đưa ra ngoài rồi thì không thể rút về được. Tư Hải Minh cũng không so đo với cô nữa, đưa tay vào bên trong.
Để Anh Thy duỗi tay lấy áo ngủ, tay vừa mới cầm vào thì bàn tay to kia đã trực tiếp tập kích cổ tay của cô, nắm chặt không buông.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Để Anh Thy dùng một tay che người mình lại, một tay dùng sức kéo về phía sau.
Cho anh hôn một cái đi, ở khe cửa” Tư Hải Minh khẽ giọng nói.
“Cái gì cơ?” Để Anh Thy kinh ngạc.
“Đưa áo ngủ cho em rồi, không lẽ không được thưởng gì sao?”
Để Anh Thy lại lập tức cạn lời. Vì muốn chiếm ưu thế đúng là thủ đoạn nào cũng dùng được!
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: “Tư Hải Minh, anh cố ý treo áo ngủ ở chỗ đó đúng không?”
“Nói cái gì vậy?”
“Nếu không vì sao nó lại rơi xuống chứ?”
“Em cảm thấy tôi sẽ giở trò đó sao?”
“Vậy sao lại không thấy máy sấy đâu nữa?”
“Không rõ lắm. Có lẽ là do người giúp việc dọn dẹp không đủ cẩn thận”
“..” Để Anh Thy cắn môi, gương mặt đang đỏ lên làm cách nào cũng không đỡ hơn.
Làm sao bây giờ? Nếu như cô không đồng ý với Tư Hải Minh, anh có thể nào sẽ trực tiếp bước vào không?