Anh mạnh mẽ như thế, Đào Anh Thy cũng không giấy giụa, dù sao cũng không thắng được!
“Sao lại đứng ở đây? Đợi tôi ?” Tư Hải Minh nhìn cô, khoảng cách lúc nói chuyện toàn gần như thế, hơi thở rất dễ cuốn vào cô.
“Không phải, tôi đang chuẩn bị chặn xe, không cho anh vào đó!” Đào Anh Thy nói.
“Ôm túi định chặn xe? Tư Hải Minh hỏi, ánh mắt thăm dò nhìn cô, khoá chặt linh hồn cô.
“Biết rồi còn hỏi.” Đào Anh Thy đẩy anh ra, đi thẳng lên chiếc xe.
Tư Hải Minh quay đầu nhìn bộ dạng giận dỗi của cô, tâm trạng rất tốt, đi theo lên xe.
vietwriter.vn
Sao Đào Anh Thy lại đứng trước của, là do cô có ýt Cô không quên mất trước kia Cố Mạnh ở lại trong phòng cô một thời gian, đã bị Tư Hải Minh phát hiện ra vấn đề, mùi nước hoa!
Tư Viễn Hằng không dùng nước hoa, nhưng trên người anh ấy có mùi thuốc ở bệnh viện!
Tư Hải Minh mà ngửi thấy, rất dễ biết được là ai tới!
Sao cô có thể để Tư Hải Minh biết Tư Viễn Hãng đã vào phòng cô được!
Cô và Tư Viễn Hằng đã kết thúc triệt để từ trước rồi, không phải lắng nhằng thêm nữa!
Nhưng cô cũng không định có gì đó với Tư Hải Minh, mọi thứ đều đặt con cái lên hàng đầu…
Tư Viễn Hãng về tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh, anh nhìn lướt người đang đợi ở bên trong, không có thêm bất cứ biểu cảm nào, thậm chí còn không ngạc nhiên, đi tới bên giường rồi nằm xuống.
Dường như rất mệt.
“Con đi đâu thế? Bị thương rồi còn chạy lung tung? Người này chính là Tư Triều Vũ, bây giờ ông đã tỉnh, có thể tới thăm con trai rồi! “Có phải con đi gặp Đào Anh Thy rồi không? Ba biết hết rồi, vết thương của con còn là do chắn đạn cho Đào Anh Thy đấy!”
Tư Viên Hằng không nói, dường như không nghe thấy!
Tư Triều Vũ khó hiểu: “Có phải đầu óc con có vấn đề không? Lâu như thế rồi mà con còn nhớ nhung nó! Đúng là không muốn sống nữa mài”
Không muốn sống sao? Tư Viễn Hằng hơi động đậy mắt, cô ấy cũng nói thế.
Chỉ là anh ta muốn gần cô thêm chút thôi…
Kết thúc? Kết thúc thế nào? Nói thì dễ nhưng phải nào thế nào đây?
“Tư Viễn Hằng.” Tư Triều Vũ vẫn muốn nói, nhưng Tư Viễn Hằng lại ngắt lời ông.
“Nếu như không phải ba lái xe đâm cô ấy, việc gì con phải chắn thay cô ấy? Con chỉ là không muốn nợ cô ấy thôi..”
Lời của Tư Viên Hãng khiến Tư Triều Vũ không nói được gì.
“Mong là chuyện như thế sẽ không có lần thứ ba..” Tư Viễn Hằng nói: “Vì ba muốn mạng của cô ấy đồng nghĩa với muốn mạng của con: Trong phạm vi lí giải của Tư Triều Vũ, nếu như ông ta giết Đào Anh Thy thì Tư Viễn Hãng sẽ đi đền mạng.
Đối với Tư Viễn Hằng mà nói, ý ngoài mặt thì là thế, nhưng còn hơn thế nhiều…
“Được, đây là con nói đó! Sau này ba sẽ không gây phiền phức cho cô ta, con cũng đừng dây dưa mãi với cô tai”
“Có chuyện muốn hỏi b: “ Tư Viễn Hãng nhìn Tư Triều Vũ: “Quan hệ của ba và Liêu Ninh là thế nào?”
Tư Triều Vũ nghe hỏi thế, hơi hoang mang: “Ba.. bọn ba có thế là quan hệ gì được? Ba là chú nhỏ của bà ấy, bà ấy là chị dâu ba”
Tư Viên Hăng nhắm mắt, nói: “Không có gì, con muốn nghỉ ngơi rồi”
Tư Triều Vũ che giấu sự chột dạ, không nói gì, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng cửa đóng lại, Tư Viễn Hãng mở mắt ra, nhìn chẩm chăm trần nhà, ánh mắt lạnh lùng.
Không cần Tư Triều Vũ nói, Tư Viễn Hằng có thể nhìn ra có vấn đề, đúng là có quan hệ gì đó với Liêu Ninh thật, là gì “Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơii”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Đào Anh Thy vừa xuống xe, sáu đứa bé đã chạy tới như sáu chú ngỗng, đôi chân bé nhỏ nhảy nhót vui vẻ.