Cô chỉ định khiến anh khó chịu thôi! Ai bảo lần nào anh cũng dùng ánh mắt như bị đói bụng mấy trăm năm để nhìn cô khiến cô áo não chú.
Để Anh Thy vội vàng mở cửa đi ra trước khi Hạ Khiết Mai tới.
Vừa đi ra ngoài, một bóng đen nhảy tới, dọa cho cô nhảy dựng lên.
“A!”
Tiếp theo, đầu cô đụng nhẹ vào cửa.
vietwriter.vn
“..” Đầu óc Đế Anh Thy ong ong nhìn anh, không phải anh đi gọi điện thoại sao?
Sao lại còn đứng ở đây thể? Cô không phản ứng kịp, không đùa giỡn được anh đến nơi đến chốn, ngược lại bị anh đùa giỡn!
“Bụng tốt rồi hả?” Tư Hải Minh lạnh lùng rút ngắn khoảng cách, hô hấp của Đế Anh Thy gần như biến mất! Ánh mắt Để Anh Thy lập lòe, muốn luồn qua dưới tay anh mà chạy đi.
Mà cô vừa cử động, cơ thể Tư Hải Minh đã kề sát lấy cô.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở, khiến Để Anh Thy không thoát đi được.
“Bụng ổn rồi! Có thể để em đi chưa?” Đế Anh Thy nhìn anh chằm chằm.
“Đã tốt rồi thì tiếp tục chuyện vừa nãy đi” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm, dường như muốn nhất chìm cô.
Sao anh không biết Để Anh Thy chỉ giả vờ chứ?
Nhưng anh muốn chơi với cô thôi.
Chơi không biết mệt.
Ngón tay Để Anh Thy gãi mặt: “Em hết hứng rồi, vẫn nên..”
“Hứng thú của anh vẫn còn” Tư Hải Minh không lừa người, nghe âm thanh khàn khàn đè nén kia của anh là biết.
“Không được, bây giờ em… A!” Đế Anh Thy còn chưa nói xong, cơ thể đã nhẹ bẫng, bị bế lên. Cô vô thức khoác vai Tư Hải Minh: “Anh thả em xuống, em không muốn!”
Tư Hải Minh không để ý tới, đi thẳng vào vườn hoa. Chân dài móc một cái, cửa đóng lại, tự động khóa. Để Anh Thy cảm thấy trời đất quay cuồng, bị ném lên ghế sô pha, bị Tư Hải Minh đè lên!
“Anh… Anh đừng quá đáng, em không đồng ý, anh không được đụng vào em!” Để Anh Thy run rẩy nói, thân thể xoay một cái, núp ở một góc ghế sô pha.
Tư Hải Minh nhìn vẻ đáng yêu của cô, lại nói vẻ mặt của mỗi người đều như tấm gương phản ánh lại người đối diện, nên Tư Hải Minh nghỉ hiện tại mình chẳng giống người chút nào.
Nếu như có thể luôn thấy phản ứng đáng yêu như vậy của cô, không phải là anh không thể kiềm chế được cảm giác ham muốn trong người. Suy cho cùng anh vẫn lo rằng mình ra tay quá nặng.
Để Anh Thy nói xong bèn nhìn Tư Hải Minh như quái vật.
Đôi mắt đen sâu hút vẫn luôn nhìn cô, sự nguy hiểm cháy âmí không công khai. Cô không hiểu anh đang có ý gì? Đang suy nghĩ chiêu gì hay sao?
Khiến cô hoảng sợ.
Sau đó Tư Hải Minh hơi lùi ra, giống như thú hoang thu lại sự tấn công, chỉ ngồi đó.
Mông anh đặt ngay bên cạnh chân Để Anh Thy. Để Anh Thy vô thức cuộn ngón chân lại, đề phòng bị cái mông ngồi vào. Cô vốn đi dép, nhung bị Tư Hải Minh, đi thẳng từ vườn hoa vào đây, không biết dép đã rơi ở đâu.
Bàn tay to của Tư Hải Minh lập tức đặt lên đùi cô.