Mặt Để Anh Thy không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, không sao hết, bên trên vẫn còn một cái cửa nữa cơ mà.
Thang máy lên tới tầng trên, sau khi sáu đứa trẻ đi vào trong, Để Anh Thy bắt lấy cánh tay của Tư Hải Minh, cửa thanh máy nhanh chóng đóng lại.
“Không cần kể chuyện cho Bảo My nữa sao?” Tư Hải Minh hỏi.
“Tôi nói rồi, tối nay anh không cần ở chỗ này nữa”
“Chuyện của Tư Thái Lâm không cần giải quyết hả?”
vietwriter.vn
“Sáng mai anh tới đây giải quyết vẫn được mà.” Để Anh Thy nói, tất nhiên là cô đã suy xét tới vấn đề này rồi.
“Chuyện của hôm nay thì phải giải quyết trong hôm nay”
“Không được.” Để Anh Thy còn đang nói mà Tư Hải Minh đã nhanh chóng tiến về phía cô, cô bị cơ thể cường tráng kia tạo áp
lực đến mức khó thở, hai mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía xương quai xanh của Tư Hải Minh.
Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh khẽ tiến sát lại, dừng bên tai cô thủ thỉ: “Tối nay anh không chỉ muốn ngủ ở đây, mà còn muốn được ngủ cùng em”
“Anh… Anh đang nằm mơ hả?”
“Nếu như em không cho anh ngủ lại đây, anh sẽ lập tức nói với sáu đứa nhóc kia.” Trong giọng nói lạnh lẽo của Tư Hải Minh tràn ngập dịu dàng kèm theo uy hiếp.
Lỗ tai của Để Anh Thy dần nóng lên rồi lan sang cả gương mặt: “Đừng lấy các con ra uy hiếp tôi!” Tư Hải Minh khẽ nhấp đôi môi mỏng, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô.
“Ưm..” Cả người Đế Anh Thy run lên, lỗ tai giống như bị điện giật vậy, cả người giống như đều bị điện giật hết rồi.
Tiếp theo, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, thân hình nhỏ bé của Bảo Hân đang đứng ở giữa cánh cửa nhìn ba và mẹ mình: “Sao ba và mẹ vẫn còn đứng ở ngoài cửa vậy?”
“Vào trong thôi” Tư Hải Minh xoay người đi vào nhà, để lại Để Anh Thy đứng sững ở chỗ đó tự giận bản thân mình vô dụng.
Sao ngay cả một người đàn ông mà cô cũng không thể ngăn cản được thế này! Sáu đứa trẻ tắm rửa xong xuôi đều nằm lên giường, Tư Thái Lâm cũng nhanh chóng lên giường.
Để Anh Thy gõ cửa rồi đi vào lại phát hiện Tư Hải Minh đã ở bên trong.
“Chị ơi” Trong mắt của Tư Thái Lâm vẫn còn vương vài giọt nước mắt nhìn về phía Đế Anh Thy.
Để Anh Thy lẳng lặng nhìn Tư Hải Minh, tính tình của Tư Hải Minh cô cũng hiểu phần nào, ngay cả khi con ruột của mình phạm sai lầm anh cũng dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc. Chắc chắn Tư Thái Lâm cũng bị anh dạy dỗ nghiêm khắc rồi.
“Tư Thái Lâm, em không sao chứ?” Để Anh Thy hỏi. “Em không sao hết” Tư Thái Lâm khẽ nấc một tiếng như muỗi kêu.
“Anh đi ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với em ấy một lát đã” Để Anh Thy nói với Tư Hải Minh đang ở bên cạnh.
Tư Hải Minh không hỏi gì thêm mà nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.
Để Anh Thy ngồi xuống bên mép giường khẽ xoa mái đầu nhỏ của cậu bé: “Cho dù anh trai đã nói với em điều gì thì cũng tuyệt đối không phải là do anh ấy ghét bỏ gì em đâu. Cũng giống như khi Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân hay Bảo An phạm sai lầm vậy, anh trai đều sẽ dạy dỗ mấy đứa cái gì nên làm cái gì không nên làm”
“Chị ơi, em xin lỗi, em thật sự không biết cái đó chính là thuốc độc..” Nước mắt của Tư Thái Lâm nhanh chóng chảy xuống như mưa.
“Chị biết rồi mà, Tư Thái Lâm là một đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ không cố ý đưa thứ như vậy cho anh trai ăn đúng không nào?”
“Vâng! Em sẽ không làm vậy!” Tư Thái Lâm nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Thật ra Đế Anh Thy hiểu rõ, Tư Thái Lâm biết mình đã làm chuyện gì sai trái, cũng đã thành tâm sửa đổi rồi, nhưng vấn đề đang nằm ở chỗ Liêu Ninh bên kia.