“Cô chủ Thy không cần lo lắng, loại người này rơi vào tay của chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ mở miệng. Dù gì còn có ba anh trai trong nhà cô, hẳn sẽ rất xung phong phỏng vấn người” chương Vĩ nói.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Sơ Cổ Cảnh quay người định chạy về phía cửa sổ, nhưng động tác của Tư Hải Minh nhanh hơn, chân dài bỗng nhiên đạp tới, Sơ Cổ Cảnh bị đạp lùi lại, lưng tựa vào vách tường.
Phía ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát tới, còng tay Sơ Cố Cảnh. Sơ Cổ Cảnh quay đầu nhìn Để Anh Thy: “Cô thật sự cảm thấy Tư Hải Minh vô tội à?” Những lời này có ẩn ý bên trong làm cho người ta phải ngờ vực vô căn cứ. Sơ Cố Cảnh bị dẫn đi, chương Vĩ và vệ sĩ cũng đi theo. Trong phòng chỉ còn lại Tư Hải Minh và Đế Anh Thy.
vietwriter.vn
Tư Hải Minh nhìn về phía Đế Anh Thy, Đế Anh Thy quay đầu bước đi, dường như ở đây thêm một giây cũng có thể làm cho cô phát điên!
“Thy… Tư Hải Minh kéo tay cô. “Anh đừng đụng vào tôi!” Để Anh Thy tức giận hất ra. “Tư Hải Minh, chơi vui lắm à?”
“Anh muốn bắt anh ta.”
“Anh muốn bắt anh ta có thể nói với tôi! Tại sao phải giấu diếm tội? Có phải hay không cũng chỉ có một mình tôi là mơ mơ màng màng?”
“Không sai lắm” Tư Hải Minh đứng ở đó, lúc này tương đối trung thực.
“Anh tôi cũng hợp tác với anh rồi?” Đế Anh Thy nhớ tới thái độ của anh ba cô, trước giờ anh ba gọi điện thoại di động chưa bao giờ chủ động tắt điện thoại!
“Ừm.”
“Cho nên, sau khi anh phát hiện Tư Thái Lâm bất thường thì đã bắt đầu tính kế?”
“Ừm”
Đế Anh Thy giận đến cực điểm thì không giận nữa: “Anh tiếp tục đi.” Nói xong cô rời đi. Còn chưa đi được hai bước thì cơ thể đã bị ôm tới, trực tiếp nằm ngang đặt ở trên giường: “Tư Hải Minh, anh… Ưm!”.
Tư Hải Minh nắm tay cô đưa lên trên đỉnh đầu, một tay khác nắm lấy mặt của cô, áp miệng hôn mạnh.
Để Anh Thy uốn éo giãy dụa cơ thể, giãy dụa được hai lần thì cô không dám vùng vẫy nữa, cơ thể cứng lại ở đó.
Tư Hải Minh hôn càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng sâu, chà đạp miệng nhỏ của Để Anh Thy đến sắp hỏng, động tác mới chậm lại, dần dần buông cô ra.
“Hộc hộc… Hộc hộc..” Để Anh Thy thở gấp.
Phòng bệnh trong lúc nhất thời chỉ có Đế Anh Thy lớn tiếng thở dốc và Tư Hải Minh đè nén tiếng thở nặng nề đan vào một chỗ, làm cho nhiệt độ trong phòng càng tăng thêm!
“Thy, đừng nóng giận, ta sai rồi” Tư Hải Minh dịu dàng hôn nhẹ lên miệng nhỏ đáng thương. Đầu Đế Anh Thy ong ong, ngồi phịch ở trên giường, ánh mắt vô lực nhìn lên trần nhà. Sai rồi? Sai là bắt cô lại hôn mãnh liệt? Không phải là nên cách cô thật xa sao! “Thy, anh đói.” Tư Hải Minh chôn mặt trong cổ Để Anh Thy, giọng khàn khàn, “Cút”
“Anh nói bụng”
Mấy phút sau, Đế Anh Thy đẩy người còn đang nằm sấp trên người cô: “Anh như thế này là no bụng rồi à?”
Tư Hải Minh ngửa mặt lên, dùng ánh mắt đen sâu xa nhìn cô, sau đó bóng dáng anh áp xuống, chiếc mũi cứng chắc cọ chiếc mũi thon nhỏ của cô: “Nếu như có thể ăn em, anh không ăn cơm cũng được”
“.” Để Anh Thy đương nhiên sẽ không để cho anh ăn, dưới sự kiên trì cộng thêm tức giận của cô, cuối cùng Tư Hải Minh cũng nhổm dậy khỏi người cô.
Người này không biết mình nặng bao nhiêu à? Sắp đè cô dẹp lép rồi! Cô luôn cảm thấy sau khi Tư Hải Minh tỉnh lại thì còn làm càn hơn!