Nếu như người này là cô ấy, có phải cũng có thể không?
Kiều Minh Nguyệt bước đến cạnh hồ, nhìn mình trong nước.
Quần áo mặc trên người còn không bằng người làm, đầu tóc rối bù, nhưng tướng mạo vẫn không tồi, trước kia mẹ từng nói, cô ấy xinh đẹp trẻ trung hơn chị mình.
Buổi sáng, Kiều Thanh Lam không thèm gõ cửa, trực tiếp xông vào trong phòng, kéo chăn trên giường ra, khiến người nằm trên giường cô ấy lại, rùng mình nói: “Chị ơi, em lạnh quá.”
“Kiều Minh Nguyệt, mày lại giả vờ bị bệnh, có tin tao đánh chết mày không?” Buổi sáng không dậy làm việc thì thôi đi, còn giả bệnh. Thật sự nghĩ rằng mình là cô chủ sao?
Cô ta chỉ là một con chó của nhà họ Kiều thôi.
“Không phải đâu chị à, em… em thật sự rất khó chịu, hình như em bị bệnh rồi” Gương mặt Kiều Minh Nguyệt có vết đỏ không bình thường.
vietwriter.vn
“Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù mày có bị bệnh chết thì cũng phải đi gặp Tân Hành Chi” Kiều Thanh Lam tức giận.
“Chị… chị à, em cảm thấy như vậy không ổn” Kiêu Minh Nguyệt yếu ớt nói.
“Chỗ nào không ổn?”
“Nếu như em thuận lợi gả cho nhà họ Tần, mà chị lại không gả được cho nhà họ Đế, không phải chị sẽ càng thất vọng sao?” Kiều Minh Nguyệt cúi mặt, ánh mắt không an phận nói.
“Mày nói cái gì? Mày dám rủa tao sao?”
Kiều Thanh Lam tức giận tiến lên phía trước tát vào mặt Kiều Minh Nguyệt: “Tao cho mày rủa tao này. Đồ hèn hạ. Đê tiện “
“A. Chị ơi, đừng mà. Chị ơi em sai rồi… chị đừng đánh nữa”
“Hôm nay tao phải đánh chết mày” Kiều Thanh Lam giống như bị điên mà đánh đập Kiều Minh Nguyệt.
Cơ thể của Kiều Minh Nguyệt lúc đầu vẫn còn co lại bây giờ lại biến thành bất động.
“Kiều Minh Nguyệt mày dám giả chết sao?”
Kiều Thanh Lam lại tát hai cái vào mặt cô ta, cô ta vẫn không hề động đậy.
Người làm bên cạnh nói: “Cô chủ, cô ta hình như ngất đi rồi. Hình như cô ta thật sự bị bệnh, còn rất nghiêm trọng nữa. Có cần gọi bác sĩ không?”
Kiều Thanh Lam nhìn dáng vẻ yếu ớt của Kiều Minh Nguyệt, càng nhìn càng tức giận: “Để nó chết thì quá tốt cho nó rồi, đi tìm bác sĩ”
Hôm qua sau khi Đế Anh Thy trở về, thì không vui gì.
Buổi sáng thức dậy nằm trên giường nghĩ không biết Kiều Minh Nguyệt đã đến chỗ của Tần Hành Chi chưa?
Chuyện hôn sự đã bàn bạc thế nào rồi?
Không phải ngày mai liền kết hôn luôn chứ?
Sau đó Tần Hành Chi sẽ trở thành một người đàn ông có gia đình, sao cô có thể đi tìm Tân Hành Chi được chứ?
Chẳng lẽ lại đi nhìn vợ chồng người ta thân mật sao? Độ sát thương này cũng quá lớn rồi.
“Cục cưng bé nhỏ, em dậy chưa?” Tiếng gõ cửa vang lên, Đế Bắc Lâm đẩy cửa vào.
Bước vào phòng ngủ, anh ta nhìn thấy công chúa nhỏ đang nhắm mắt không động đậy. Mắt nhắm lại, lông mi còn run run, dáng vẻ giả vờ ngủ vô cùng đáng yêu. Đế Bắc Lâm yêu chiều nhìn cô, đưa đồ ăn trong tay lại gần mũi Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy hít hà, thơm quá.
Cô mở mắt ra, là thịt bò bít tết tươi ngon.
Thậm chí còn được cắt thành từng miếng rồi, gọn gàng ngăn nắp, đường cắt đối xứng mịn màng, không có bản lĩnh thì sẽ không cắt được như vậy.
Không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai.
Đế Bắc Lâm dùng chiếc dĩa nhỏ đáng yêu xin một miếng: “A”
Đế Anh Thy không chờ được một giây, mở miệng ra.
Đế Bắc Lâm đút miếng thịt bò vào trong miệng cô, hỏi: “Ngon không?”
“Ưm”
Thịt bò mềm mại, vào miệng hóa thành mỹ vị, vừa mới nuốt miếng thịt xuống, cô nhớ ra: “Ai da, anh ba, em còn chưa đánh răng.”
Đế Hoàng Minh bước vào, Đế Anh Thy ngẩn ra: “Anh cả, anh ở nhà sao?”
Cô thích ngủ dậy muộn, mỗi lần anh cả ra ngoài, dường như cô đều không biết.
Vậy mà hôm nay vẫn còn ở nhà.
“Ừ” Coi như là trả lời. Sau đó Đế Hoàng Minh trực tiếp đi vào nhà tắm.
Đế Anh Thy ngẩn ra nhìn hình bóng Đế Hoàng Minh biến mất ở nhà tắm.