Nguồn: Truyen.One
Ngày hôm đó nghe giọng của Tân Chinh thì Đế thần y có vẻ không phải người bình thường…
Vừa buông điện thoại xuống thì Tân Chinh đi vào tiệm, thái độ thay đổi hoàn toàn: “Thiên Thanh, chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh thích em mài Chỉ là anh cảm thấy em không thích anh cho nên mới muốn trả thù mà thôi. Sau này chúng ta an ổn mà sống với nhau, sinh con đẻ cái có được không?” Anh ta vừa nói vừa nắm tay Diệp Thiên Thanh.
Thay đổi bất ngờ như vậy khiến Diệp Thiên Thanh sửng sốt, lúc giật mình lại thì vội rút tay ra: “Không cần, tôi chắc chắn muốn ly hôn. Tân Chinh, ly hôn rồi anh có thể cưới một cô gái khác trẻ trung xinh đẹp rồi, dây dưa mãi không vui đâu”
Mặc kệ Tân Chinh nói cũng có vài phần đáng tin nhưng cô không muốn trở lại cuộc sống hôn nhân trước kia nữa.
vietwriter.vn
“Anh có thể viết cam kết, nếu sau này anh có ngoại tình nữa thì em muốn làm gì anh cũng được, được không?” Tân Chinh kiềm chế tức giận nói.
“Không!”
“Diệp Thiên Thanh, cô đừng có tuyệt tình như vậy?”
“Tôi tuyệt tình? Kết hôn với anh đã hơn một năm khiến tôi hiểu cái gì là giày vò, cái gì là đau khổ, cái gì là nhục nhã đều do anh dạy cho tôi biết đấy. Bây giờ anh lại nói tôi tuyệt tình? Tôi không còn gì để nói với anh nữa hết, chừng nào đến Cục Dân Chính?”
Tân Chinh cười nhạo, anh ta chưa từng kiên nhẫn như vậy đâu, đặc biệt là đối với phụ nữ xấu! Nếu không phải ba mẹ ép thì hắn sẽ không bao giờ nhìn Diệp Thiên Thanh nhiều thêm một cái!
“Tôi hỏi lại một lần nữa, cô thật sự muốn ly hôn? Nhưng tôi nói cho.
cô biết sau khi ly hôn ngày tháng sau này của cô cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.”
“Đó là chuyện của tôi không cần anh quan tâm” Diệp Thiên Thanh quyết tâm muốn ly hôn.
“Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ lại” Tân Chinh là người không muốn ly hôn nhưng thái độ lại kiêu ngạo giống như không phải anh ta đang cầu xin người khác, mà là người khác đang cầu xin anh ta vậy.
Nói xong Tân Chinh bỏ đi.
Diệp Thiên Thanh không cần thời gian suy nghĩ gì hết, đừng nói ba ngày, cho cô ba tháng cô cũng không đổi ý! Nhưng nếu anh ta đã nói vậy thì chắc phải chờ đến ba ngày sau rồi.
Nghĩ đến chuyện có thể ly hôn, Diệp Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm. Đừng nên dây dưa nữa không có ý nghĩa gì cả!
Tới trưa, Diệp Thiên Thanh đi mua đồ ăn. Rõ ràng đói bụng, nhưng đồ ăn mới vừa vào miệng, dạ dày đã cuộn trào nôn khan ra. Cô sợ hãi lập tức nhổ thức ăn ra, che ngực, bị sao thế này? Hai ngày nay không phải buồn nôn thì là không có sức lực, đừng nói là bị bệnh nan y gì rồi chăng?
Diệp Thiên Thanh có hơi hoảng hốt, chiều hôm đó đóng cửa tiệm đến bệnh viện kiểm tra.
“Cái gì? Tôi có thai? Không thể nào!” Diệp Thiên Thanh ngây người trợn mắt nhìn bác sĩ, phản ứng đầu tiên chính là bác sĩ lầm rồi.
“Kết hôn chưa? Kế hoạch hóa chưa? Kinh nguyệt trễ bao lâu rồi?” Những câu hỏi dồn dập của bác sĩ làm Diệp Thiên Thanh ngốc lăng ra luôn.
Cô kết hôn rồi nhưng chưa từng thân thiết với Tân Chinh luôn chứ đừng nói là lên giường, đến nắm tay còn không có!
Chỉ có một lần, lần đó ở dưới khu phế tích Đông Nam Á…Là … Đế thần y có cho cô uống thuốc, nhưng cô đã uống rồi mà. Chẳng lẽ thuốc của Đế thần y có vấn đề?