Đào Sơ Tâm biết rõ việc để bụng đói và nước muối, và hỏi: “Sao chị lại hợp uống nước nóng?” “Uống nước nóng thì phải uống từ từ, như vậy mới hợp với tính tình dịu dàng của chị chứ! Có đúng không?”
Đào Anh Thy đưa chiếc cốc cho cô ta: “Chị cầm đi, em sợ tay em không ổn” Đào Sơ Tâm vươn tay cầm lấy cốc nước, nghi ngờ tâm tư của Đào Anh Thy.
Toàn nói ra những lời tốt đẹp, giả làm người tốt gì không biết? Khóe miệng Đào Anh Thy âm thầm nhếch lên, chiếc ấm Tử Sa vừa lay chuyển thì nước đã đổ lên tay Đào Sơ Tâm.
“AI” Đào Sơ Tâm kêu lên vì phỏng. Tay run run, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành, mu bàn tay của Đào Sơ Tâm bị bỏng đỏ, vì có trộn thêm muối nên còn rất nhức nhối.
vietwriter.vn
Nếu nước sôi làm bỏng da, giờ có thêm muối nữa thì chẳng phải rắc muối lên vết thương sao? “A, xin lỗi, chị không sao chứ? Cũng may là nước không nóng lắm, nếu không thì xong rồi!” Vẻ mặt Đào Anh Thy đầy áy náy.
Đào Sơ Tâm liếc cô: ‘Anh Thy, cô cố ý làm vậy phải không?”
“Sao có thế chứ? Chỉ là không cẩn thận thôi!” Đào Anh Thy vô tội nói.
“Nói một câu không cẩn thận thì có thể được rồi sao? Cô quỳ xuống cho tôi!”
Đào Anh Thy giả vờ như không có nghe thấy: “Cái gì cái gi? Quỳ xuống? Tôi là người hầu của chỉ chắc?”
Hai mắt Đào Sơ Tâm như cảm vào hai tảng băng: “Người đâu!”
Người hầu đi tới, Đào Sơ Tâm ra lệnh: “Tát vào mặt cô ta cho tôi! Mất dạy như vậy, tôi không giáo huấn cho một trận thì không được!”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn cô ta, chờ người hầu tới tát vào mặt cô, người hầu vừa giơ tay lên, thì Đào Anh Thy đã cầm chặt chiếc ấm Tử Sa như lấy vũ khí, sắp đập vỡ thì..
“Làm gì vậy?” Đào Hải Trạch đi tới: “Nổi loạn rồi phải không? Cút xuống ngay!” Những người hầu liền lui xuống.
‘Sắc mặt Đào Sơ Tâm tái nhợt, kiêu ngạo hỏi “Ba, ba còn muốn bảo vệ cô ta sao? Chẳng lẽ tay của con bị bỏng coi như không sao? Nói thế nào thì con cũng là chị gái cô ta, bắt nạt người khác cũng phải biết trên dưới chứ!”
Đào Hải Trạch nhìn thấy một mảng đỏ do bị bỏng trên tay Đào Sơ Tâm rồi hỏi Đào Anh Thy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã nói là tôi không cố ý rồi mà. Với lại tôi còn chưa rót nước cho người ta nữa, chắc chắn là tay bị run thôi!” Đào Anh Thy giải thích,
“Không cẩn thận thôi, Sơ Tâm, bỏ qua đii” Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm ngước đôi mắt như cá chết lên, không còn nhịn nối mà nói: “Rượu đâu? Mang đến đây, đêm nay tôi sẽ đến biệt thự Minh Uyển”
” Lấy rượu xong, Đào Anh Thy lập tức rời đi đi Khi ra đến cửa, cô đá vào chiếc thùng rác ở cửa.
“..” Đào Hải Trạch.
Đào Sơ Tâm siết chặt tay: “Con còn phải nhịn bao lâu nữa?” “Sẽ không còn lâu đâu! Chai rượu đó là để Anh Thy đưa cho Tư Hải Minh đấy, con bé nói hôm nay Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đồng ý thôi”
Đào Sơ Tâm cười chế nhạo rồi nhìn ông: “Chi bảng chúng ta đánh cược đi? Ba cho rằng quyền mở đất ở khu Tây Nam chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi sao?”
Đào Hải Trạch do dự một hồi và nói: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”
Chỗ ông có thứ để áp chế Đào Anh Thy sao! Ông đúng là không có nhiều kiên nhẫn mà! Đào Anh Thy trở về căn hộ của sau giờ làm việc trên đài truyền hình.
Vừa trở về, cô liền đặt chai rượu lên bàn cà phê, ngồi xếp chân trên tấm ván xốp, mở chai rượu ra, lấy cái vặn nút chai, vất vả lấy cái nút chai ra.
Mũi vừa ngửi thấy, thì hăng lên não. Cô lấy một chiếc ly và rót rượu vào Chiếc miệng nhỏ nhắn nhấm nháp ly rượu.
“A..” Rượu nặng đến mức khiến Đào Anh Thy lè cả lưỡi Càng đất càng khó nuốt Uống nước còn dễ uống hơn! Đào Anh Thy đố rượu vào bồn rửa tay, lấy ly đựng một ít nước máy đổ vào bình rượu.
Vừa thêm nước vào rượu, vừa lắc đầu thấy tiếc, lãng phí quát Trên đường trở về, Tư Hải Minh đang ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hết trọn vẹn mánh khóe của Đào Anh Thy.
Rót rượu xong, được đóng lại nguyên xi ban đầu, rồi để sang một bên.