Sau khi Bảo Nam đứng lên, năm đứa trẻ còn lại cũng lần lượt bò dậy.
Đôi mắt Bảo Hân sáng lên: “Mẹ ơi, mẹ làm sai chuyện gì sao?” “Cái gì?” Đào Anh Thy sững sờ, lập tức hiểu ra “phát hiện mới” của Bảo Hân.
“Môi của mẹ bị ba cần đỏ hết cả lên rồi, chắc là đau lắm” Bảo Hân nói với vẻ lo lắng.
“. Đào Anh Thy chột dạ sờ lên môi của mình, nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại châm chích, sưng tấy lên Không cần soi gương cô cũng tưởng tượng ra được nó trông như thế nào.
Lần trước cô bị Bảo Hân tận mắt nhìn thấy, Tư Hải Minh đã giải thích với cô bé như vậy.
vietwriter.vn
Ôi trời ơi…
“Mẹ ơi, Bảo Hân thổi giúp mẹ” Bảo Hân thân mật.
Đào Anh Thy rầu rĩ, nhưng không để cho.
cô bé thổi thì sẽ làm tổn thương lòng tự ái của con trẻ. Vì vậy cô đành phải đỏ mặt ngồi xổm xuống, để Bảo Hân thổi phù phù vào miệng mình.
“Được rồi, mẹ không đau nữa rồi” Đào Anh Thy véo gương mặt núng nính của cô bé đầy yêu thương cưng chiều.
“Ba ơi, ba không được cần vào môi mẹ! Mẹ tất mong muốn ba dịu dàng hơn” Bảo Hân nói Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, con mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
Đào Anh Thy rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Không phải..” “Con biết rồi,mẹ mong muốn nhìn thấy dáng vẻ lợi hại của ba cho nên mới trốn trong.
phòng sách để cho ba cần, không cho con nhìn thấy” Bảo Hân kết luận, nói.
Hai từ “trốn” và “căn” nói ra thật khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Gương mặt của Đào Anh Thu chợt đỏ bừng lên, cho nên Bảo Hân cảm thấy cô thích Tư Hải Minh cắn vào miệng mình? “Nói rất đúng” Tư Hải Minh nói.
Bảo Hân được khen nên rất vui vẻ.
“Thế nào là đúng hả?” ào Anh Thy nổi nóng: “Anh đừng nói dối bọn trẻ!” Tư Hải Minh không thèm để ý đến dáng vẻ sốt ruột của Đào Anh Thị, trong lòng anh trở nên rất tốt: “Các con muốn chơi gì?” “Chơi gì cũng được sao ạ?” Bảo Vỹ vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên rồi” Đào Anh Thy ngồi trên sân cỏ, bên cạnh cô là Bảo My và Bảo Hân. Hai đứa trẻ đang hái hoa rồi cài lên trên mái tóc của cô.
Đào Anh Thy toát mồ hôi, bây giờ có lễ trên đầu của mình đã toàn là hoa rồi. Không sao, trong lòng cảm thấy hạnh phúc là được rồi…
Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xa, Tư Hải Minh cầm một cây gậy golf. Anh dùng hết sức vung lên, quả bóng golf bay ra ngoài.
“Đi nhặt đi.” “Con đi cho!” Bảo Nam vui vẻ đuổi theo quả bóng.
.” Đào Anh Thy không thể nhìn nổi nữa, †ại sao cô cảm thấy giống như anh đang ném cây gậy rồi bảo con chó con đi nhặt về vậy nhỉ? Bảo Nam ngây thơ non nớt hoàn toàn không rõ tình hình này…
Tư Hải Minh lại vung cây gậy: “Đi nhặt đi” “Để con đi!” Bảo Long đuổi theo quả bóng Mặc dù Đào Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh đang đùa với các con, nhưng cô cũng không thể ngăn cản được.
Hơn nữa Đào Anh Thy cực kỳ thích nhìn sáu đứa con của mình chạy đi chạy lại, mỗi đứa giống như con chim cánh cụt nhìn vô cùng đáng yêu! Đào Anh Thy nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Đào Hải Trạch hại chết dì Thu, vậy thì có lẽ ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy rồi…
“Mẹ đẹp quá đi!” Bảo Vỹ nhào vào trong lòng Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cười: “Cảm ơn Bảo Vỹ và Bảo.
Hân đã biến mẹ trở nên xinh đẹp như vậy” “Ba ơi, ba xem mẹ có đẹp không?” Bảo Hân nhảy cà tưng cà tưng lên phía trước.
Tư Hải Minh bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn thẳng về phía Đào Anh Thy.
Đôi mắt Đào Anh Thy lóe lên, cô cảm thấy lúc này mình chắc chắn rất giống một con ngốc…
Khi Đào Anh Thy rủ ánh mắt xuống, ánh mắt của Tư Hải Minh rất càn rỡ.
Tám giờ, trong căn phòng. Sáu đứa trẻ tắm rửa xong xuôi chỉ ở trên giường, không hề có ý buồn ngủ.
“Được rồi, muộn lắm rồi, các con đi ngủ thôi nào” Đào Anh Thy nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Mẹ đẹp quá đi!” bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Bảo Hân chạm lên hoa trên đầu của Đào Anh Thy.
“Đúng vậy, đẹp lắm. Bảo Hân cũng rất xinh đẹp” Đào Anh Thy nói theo cô bé.
“Mẹ ơi, mẹ và ba vẫn chưa tắm rửa gì cả, ba mẹ tẳm rửa xong thì có thể ngủ cùng với bọn con!” Bảo Hân nói.
Tư Hải Minh đi vào trong: “Các con nằm xuống trước đi, tắm rửa xong ba mẹ sẽ qua đây.